1541 Sáng sớm đầu năm vẫn có thể nghe thấy vài tiếng pháo, mọi người đã trải qua một đêm giao thừa vui vẻ, đám trẻ cuồng hoan cả đêm bây giờ mới tiến vào mộng đẹp, thế nhưng cuộc sống phóng túng như vậy xưa nay căn bản không thuộc về người già.
1542 Lâm Trạch Viễn nhìn chằm chằm vào bộ dạng đỏ mặt tía tai của Vương Tử Quân, sau đó cho ra một vấn đề cực kỳ bén nhọn, hơn nữa lại đứng thẳng người lên, dùng giọng điệu khá lớn nói: - Vương Tử Quân, tôi trước nay luôn rất coi trọng anh, tôi cố gắng hết sức có thể để giúp anh, tôi hy vọng anh có thể dễ dàng đi lại trên quan trường, cũng như lấy đó làm kiểm điểm trong sinh hoạt, đi đầu trong công tác, làm việc thấy rõ tương lai.
1543 Thật ra Du Giang Vĩ cũng không thật sự ăn tết ở thành phố Đông Hồng, vì mùng một hắn đã về quê. Trước kia hắn và bố mẹ về ăn tết với ông bà, chỉ là tụ hội với anh em bà con, căn bản cũng không có bao nhiêu mệt mỏi.
1544 Công ty xe hơi Đông Hồng chính là một chuyện mà Vương Tử Quân cực kỳ quan tâm, bây giờ các công nhân viên của công ty xe hơi Đông Hồng phản ánh sự việc lên với Chử Vận Phong, điều này không thể không làm cho ban ngành Nam Giang coi trọng.
1545 Lưu Thành Lâm tiễn chân Vương Tử Quân, hắn có tâm tình không tệ, nhưng khi quay lại phòng làm việc thấy hai chữ Vương Tử Quân lưu lại, hắn không khỏi vò đầu bứt tai.
1546 Thẩm Tiềm Thiết có quan hệ khá tốt với Phòng Quảng Thắng, hắn không thể không thừa nhận Phòng Quảng Thắng là cao thủ, dù Phòng Quảng Thắng nói những lời kia căn bản là cố gắng mở miệng, thế nhưng lại làm cho người ta sinh ra vài phần thân cận theo bản năng.
1547 Lúc này đã là mùa xuân, thời tiết mới ấm lên vẫn còn hơi lạnh, gió vẫn thét gào trên mặt đất, không có cảm giác gió xuân quất vào mặt, căn bản giống như lưỡi dao quét trên mặt người.
1548 Quán cà phê Tạp Đức nằm ở đường Tây Giao của thành phố Đông Hồng, tuy có vị trí vắng vẻ nhưng kinh doanh lại rất tốt. Người đến nơi này uống cà phê thường chú trọng đến chất lượng, quan trọng nhất chính là nơi đây căn bản là biểu tượng của thân phận.
1549 - Không cần, là phụ tá của em gọi điện thoại đến, em đã nói cho anh ấy biết rồi, hôm nay em không chuẩn bị làm việc. Liêu An Như nói đến đây thì trên mặt chợt lộ ra nụ cười có vài phần xảo quyệt: - Thực tế chính là muốn ình có được chút thời gian nghỉ ngơi.
1550 Phòng làm việc của Kim Hành Thuấn ở tầng bên dưới so với phòng làm việc của Chử Vận Phong, dù là đi làm hay khi đi về thì tầng lầu này cũng rất im ắng, người lui đến căn bản cũng không dám lên tiếng, chỉ sợ giống như kinh động ai đó.
1551 Lúc này nghe Tạ Kiến Bi cảm khái thì Thẩm Tiềm Thiết cũng cảm khái theo: - Lúc này xã hội cầu tiến rất mạnh, công nghệ phát triển cũng không biết là tốt hay xấu.
1552 Khuất Chấn Hưng có ý nghĩ như vậy, hắn nhanh chóng áp dụng vào hành động, thế nên biểu hiện là cực kỳ tôn trọng thư ký trưởng Đào Nhất Hành. Khuất Chấn Hưng phải nhìn tình thế trước mặt, phải cho ra những phân tích thật sự nhanh chóng, nếu hắn khống chế được nó, như vậy có thể giải quyết dễ dàng những mâu thuẫn khác, sau này sẽ không có ai làm gì được mình.
1553 Trì Hoa Trục nghe thấy người ta nói như vậy thì chợt bừng tỉnh, hắn ngẩng đầu nhìn lên, chợt thấy Lỗ Kính Tu đang tươi cười nhìn mình. Hắn cũng không dám không tôn trọng vị bí thư ủy ban tư pháp này, thế là vội vàng chào hỏi: - Chào bí thư Lỗ, vừa rồi tôi có chút thất thần, không phát hiện ngài đi đến.
1554 Lúc này bệnh tình của Triệu Hòa Duyệt đã khôi phục rất tốt, bây giờ trên cơ bản đã có thể nói được vài lời. Khi Lưu Thành Lâm đi vào thì Triệu Hòa Duyệt đang được con gái giúp ăn canh.
1555 Lưu Thành Lâm khẽ gật đầu, hắn đã thu dọn mọi thứ xong xuôi, thế là nhanh chóng đi xuống lầu. Khi hắn xuống bên dưới thì có nhiều người liên tục đi qua, tuy nhiều người nhìn qua có vẻ mặt khinh thường, thế nhưng hắn vẫn gật đầu thăm hỏi bọn họ, giống như không thèm quan tâm đến hướng đi của bọn họ.
1556 Trong mắt Diệp Thừa Dân thì Chương Thu Mi là một nữ thường ủy tỉnh ủy duy nhất, người phụ nữ này căn bản là mạnh vì gạo bạo vì tiền, căn bản có quan hệ không tệ với các vị thường ủy tỉnh ủy khác.
1557 "Vịt gặp nước sôi mạnh miệng!" Diêu Trung Tắc vốn cảm thấy tiếc nuối vì Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong che chở cho Vương Tử Quân, nhưng bây giờ thấy Vương Tử Quân quên tất cả, thế là chợt mừng thầm.
1558 Đây phải là hạng người da mặt cực kỳ dày, nhưng quan trọng là lời nói phải phù hợp với tình cảnh, không thể cho người ta nhìn ra vấn đề gì. Tất nhiên điều này cũng trách lần trước Vương Tử Quân nói lời cam đoan quá vẹn toàn, nếu không thì Diêu Trung Tắc cũng không nắm được cán dao vào lúc này.
1559 Chưa đến tám giờ nhưng trung tâm triển lãm quốc tế Ma Đô đã có đầy người, bên ngoài hội trường trung tâm đã chật ních người đến xem triển lãm xe hơi. Thời tiết căn bản không quá nóng, thế nhưng khi bầu trời không có mấy ánh nắng lại có người cởi áo khoác.
1560 Nhìn từ ngoại hình thì thấy đó là một chiếc xe hơi, thế nhưng nhìn qua thì rõ ràng là những chiếc xe trong triển lãm xe hơi nhìn đẹp hơn. Lý Hộc Binh nhìn chiếc xe đang bị che lại mà có chút chờ mong, công ty xe hơi Đông Hồng cho ra động tĩnh lớn như vậy, rốt cuộc đó sẽ là chiếc xe gì.