1521 Hùng Nghiêu Đống bất an đi về trên hành lang, lão đang rất lo lắng thì gặp một bác sĩ đi đến. Lão vội vàng giấu điếu thuốc trong tay ra sau lưng sợ người ta nhìn thấy được, vị bác sĩ phía bên kia cũng không đi vào phòng bệnh của Triệu Hòa Duyệt, nhanh chóng đi về phía Hùng Nghiêu Đống.
1522 - Anh Mã, anh nói như vậy thì tôi cũng nói một câu, chúng ta không phải là người ngoài, anh có gì thì cứ nói rõ ràng. Mã Vi Hồng thấy Hùng Nghiêu Đống nói như vậy thì nghiêm mặt lên tiếng: - Anh Hùng, anh đã nói như thế, tôi cũng không tiếp tục đi đường vòng.
1523 Dù cây cỏ mọc thành rừng thì vẫn bị gió thổi bật gốc rể, sau khi Vương Tử Quân đi vào Nam Giang, nếu như hắn chỉ là một tượng gỗ cho người khác thích làm gì thì làm, hoặc thế cục chính trị của Nam Giang yên tĩnh sóng sau vỗ sóng trước mà không phải tình huống gà bay chó chạy như lúc này, biết đâu hắn sẽ sống yên tĩnh hơn một chút.
1524 Vương Tử Quân nghe lời nói khẳng định của Lưu Thành Lâm, hắn càng cảm thấy đối phương là nhân tài, thế cho nên hắn nhanh chóng đứng lên trầm giọng nói với Lưu Thành Lâm: - Thành Lâm, anh đã có quyết tâm với công ty xe hơi Đông Hồng, lại có lòng tin với tương lai phát triển của nhà máy, thế thì vì sao phải tránh né? Bây giờ là lúc công ty xe hơi Đông Hồng đang cực kỳ bấp bênh, anh nên lấy dũng khí, quyết đoán quyết tâm, đẩy công ty phát triển lên bậc thang mới, còn những thứ khác thì anh không nên suy nghĩ nhiều như vậy.
1525 Tết nguyên đán đến, không những là lời tuyên cao ột năm cũng đại biểu cho giai đoạn tiến hành tổng kết công tác của các đơn vị chính quyền. Nơi cổng chính của khá nhiều đơn vị đã treo băng rôn chúc mừng, không khí ngày tết càng nồng đậm hơn.
1526 Tưởng Vị Minh thấy trưởng phòng Lô nhận ra mình thì hưng phấn mà hai mắt tỏa sáng, sau đó cặp mắt híp lại thành một đường mảnh, giọng điệu càng thêm cung kính: - Trưởng phòng Lô, gặp mặt ngài quá trùng hợp, ngài cũng đưa cháu đến chơi sao?Nói xong thì Tưởng Vị Minh nhìn về phía cô gái phía bên kia, sau đó cười nói: - Trưởng phòng Lô, đây là Nguyệt Nguyệt nhà ngài sao? Dáng điệu thon thả xinh đẹp, xem ra là một cô bé có phúc.
1527 Trưởng phòng Lô bị chủ tịch Thành gọi là Tiểu Lô, thế nhưng trên mặt lại nở nụ cười sáng lạn, hắn cung kính nói: - Chủ tịch Thành, tôi bị con quấn lấy không thể đi đâu được, thế nên đành phải đưa con đến đây chơi.
1528 Vương Tử Quân nhìn nụ cười trên mặt Trần Viễn Lũng, hắn cười nói: - Trưởng phòng Viễn Lũng, mời anh ngồi. Trần Viễn Lũng ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân, hắn khẽ cười nói: - Trưởng phòng Vương, có chuyện cần báo cáo với ngài.
1529 Trần Viễn Lũng là nhân vật số hai của phòng tổ chức, hắn cảm thấy những người trườc kia cung kính căn bản chuyển sang trốn tránh, giống như sợ đi với hắn sẽ làm hủy hoại tương lai của mình.
1530 Lý Cường Quốc là một người rất thức thời, chưa đến nửa giờ thì đã dùng giọng điệu quanh co lòng vòng để nói về xu hướng của lòng người trong đơn vị. Mặc dù lời nói rất hàm súc nhưng ý nghĩ là tích cực dựa vào Trần Viễn Lũng, thế nhưng biểu đạt cực kỳ đúng chỗ.
1531 Điều này làm cho Trần Viễn Lũng vốn đang thỏa thuê mãn nguyện nhanh chóng ý thức được dưới sự tấn công như sấm sét của Vương Tử Quân thì mình căn bản không chịu nổi một đòn, trên cơ bản không có sức hoàn thủ.
1532 Lỗ Kính Tu biết rõ thói quen của Chân Hồng Lỗi, một vị cục trưởng cục công an tỉnh cực kỳ xảo trá làm cho hắn sinh ra ý nghĩ khắc cốt ghi tâm. Hơn nữa cục công an tỉnh có bao nhiêu vị phó cục trưởng thì Lỗ Kính Tu hiểu rất rõ, dựa theo cá tính của Chân Hồng Lỗi, nếu muốn treo Đoạn Văn Đống lên cao thì căn bản là quá dễ dàng.
1533 Nếu như không thể làm tốt công tác với Đậu Minh Đường, một khi có người nói này nói nọ, như vậy ý kiến của Đậu Minh Đường sẽ là không quá tốt. Vương Tử Quân vẫn còn muốn hỏi ý kiến của Đậu Minh Đường, thế nên phải bỏ ra vài phần khí lực.
1534 Vương Tử Quân thấy cô bé lên tiếng như vậy thì càng cảm thấy vui, hắn vội vàng đặt nàng xuống. - Dì, cháu ở đây, dì cũng đừng có gấp như vậy. Tái Tái nói rồi vội chạy sang, điều này làm cho vẻ mặt gấp gáp của cô gái bên kia nhanh chóng tiêu tán.
1535 Vương Tử Quân đi vào trong nhà khách thì dượng Tô Thuận Tân đang từ trên một chiếc Passat đi xuống. Khi thấy Vương Tử Quân thì mỉm cười chào đón: - Tử Quân, đang nói tết năm nay không được gặp cháu, không ngờ bây giờ cháu đã quay lại.
1536 - Ha ha ha. . . Trưởng phòng Trương cười lớn vài tiếng, đến khi Vương Tử Quân chào hỏi lần thứ hai thì mới quay mặt lại với bộ dạng chưa thỏa mãn. Sau đó hắn dùng ánh mắt dò xét nhìn Vương Tử Quân, lại phất tay nói: - Muốn mời rượu thì phải theo quy củ của tôi, đó chính là người mời phải uống hết ba ly, như vậy mới có tư cách.
1537 Vương Tử Quân đối mặt với sự cường thế đột nhiên của mẹ, hắn đành nở nụ cười bất đắc dĩ, phải thu vào bộ quần áo này. Khi hắn thầm nghĩ nên đặt bộ đồ này dưới đám vali, đột nhiên điện thoại vang lên.
1538 Vương Tử Quân không chỉ một lần nói với Mạc Tiểu Bắc rằng Tiểu Bảo Nhi căn bản là quá hiếu động. Đứa bé này mỗi ngày đều vui vẻ, dù mệt mỏi đổ đầy mồ hôi thì cũng không chịu ngừng, căn bản là quá dư thừa tinh lực.
1539 Đám vãn bối Mạc gia tuy có bối cảnh gia đình hiển hách nhưng tính cách cực kỳ giống thị dân điển hình, chỉ để ý đến gia môn, không cần quan tâm đến người khác.
1540 Người thường xuyên đến hội sở cũng biết Phùng Điền Cương là nhân vật thế nào, là người khá có danh tiếng, có rất ít người không nể mặt hắn. Nhưng bây giờ hắn bị Vương Tử Quân ột tát như trời giáng.