21 Thạch Kiếm mở mắt nhìn, liền đứng dậy thốt:- Lại là cô nương cứu ta, ta đã mang ơn cô nương quá nhiều! Bạc Mệnh Nữ nói một cách lãnh đạm:- Không ngờ ngươi lại là một Bạc Tình Lang.
22 Chàng bước tới phía trước, đi vòng qua vách động tiến thẳng vào trong. Bỗng một luồng hàn phong thổi đến mang theo cả mùi máu tanh, chàng rùng mình chau mày suy nghĩ.
23 Tiểu Mãn hét to:- Thạch Kiếm, ta phải giết ngươi. - Tại sao?- Ngươi đã giết sư phụ ta. - Muội nói là Cổ thúc thúc sao? Chàng ngước mặt lên, hai hàng lệ chưa khô, nói:- Trời, ta làm sao mà giết chết người đã nuôi nấng ta mười mấy năm nay chứ? Đỗ Tiểu Mãn lạnh lùng nói:- Ngươi không cần giả vờ, ta không giết ngươi, là có tội với sư phụ ta.
24 - Đây là một trường bi kịch. Thạch Kiếm hỏi dồn:- Tiền bối, hung thủ là ai?- Hung thủ ư? Ngươi hỏi để làm gì chứ? Chàng ngây người, mặt lộ căm phẫn đầy sát khí:- Ta phải phanh thây hung thủ giết Cổ thúc thúc.
25 - Đây là nơi nào? Chàng lẩm bẩm một mình, bất giác cử động thân mình, bỗng kêu lên một tiếng đau đớn, suýt nữa chàng chảy nước mắt. Thì ra vết thương trên người chàng gây ra đau đớn, máu đông thành cục.
26 - Kiếm ca ca đừng động đậy! Toàn thân chàng hầu như hoàn toàn không mảnh vải. Trên người chỉ còn một mảnh vải nhỏ che bên dưới. Tứ Tiên Chi đang dùng thuốc nhè nhẹ thoa lên các vết thương của chàng.
27 - Cô nương là người hay quỷ? Đoạt Hồn Thiếu Nữ ngẩn người không hiểu gì cả. Nàng mặc bạch y, đứng dưới ánh trăng vô cùng kiều diễm, đẹp tựa Tây Thi, nên Thạch Kiếm cho rằng là ma quỷ, là kỳ lạ.
28 Luồng kình phong đẩy thân hình Thạch Kiếm như diều đứt dây, bắn tung ra ngoài. Đoạt Hồn Thiếu Nữ lãnh đạm cất tiếng:- Xem ngươi ngoan cường đến đâu! Thạch Kiếm rơi phịch xuống đất, mặt đầy đất cát, chàng đưa tay chống run rẩy đứng dậy.
29 Lúc này Vô Diệm Ma Cơ đã trị hết bệnh tẩu hỏa nhập ma, đứng dậy bước đến bên cạnh chàng, lãnh đạm nói:- Tàn nhẫn sao? Ta còn muốn giết luôn ngươi nữa! Chàng tức giận đứng dậy.
30 Chàng lướt qua một khu rừng rậm rạp, vòng qua mấy ngọn núi, đến một sườn núi. Bỗng chàng nghe tiếng nước chảy róc rách, chàng liền mở địa đồ ra xem, bất giác kinh ngạc nghĩ thầm: "A! Theo dòng nước này đi lên, qua một tòa thạch môn, chính là Bồng Lai Tiên Cung rồi.
31 Trong một đêm đã giết hơn nghìn người của hắc bạch hai đạo, tạo thành một trường sát kiếp. Người này như một con hổ dại, gặp ai giết nấy. Vả lại, võ công người này cực kỳ cao thâm, thân pháp ủy mị.
32 Song chỉ chàng từ từ di động. . . Dần dần đã dấn sát bên đôi mắt của Đoạt Hồn Thiếu Nữ. Bỗng! Đoạt Hồn Thiếu Nữ mở mắt ra, tay nắm cánh tay của chàng, mắt xạ ra luồng thần sắc mông lung, nói một cách đau đớn:- Khoan đã, muội hỏi huynh một câu! Chàng ngây người thốt:- Hỏi gì?- Huynh có yêu muội không?- Rất yêu! Huynh yêu muội tha thiết! Đoạt Hồn Thiếu Nữ lại hỏi một cách mơ hồ:- Như vậy tại sao huynh nhẫn tâm ăn đôi mắt của muội? Hận thù lại dấy lên trong lòng chàng, tuy chàng yêu nàng nhưng chàng cần phải giết người, lương tri và lý tính của chàng đã mất cả rồi.
33 Bỗng! Một luồng nộ hỏa bốc cao, trong lòng chàng chứa đầy thù hận, chàng đứng phắt dậy. Lúc này bụng chàng đã bớt đau, thay vào đó là một luồng dục vọng giết người, giết hết tất cả những người trong thiên hạ.
34 Chàng buộc phải nghiêng người tránh sang một bên. Chỉ thấy trước mặt xuất hiện mười mấy vị đại hán, tay cầm một thanh kiếm đỏ, chặn lấy hướng đi của chàng, người đứng giữa là một văn sĩ mang mặt nạ.
35 - Tiểu tử, còn không ra đây, ngươi không muốn sống nữa sao? Lời nói chính là của Trình Tử Tu, chàng thất kinh, chàng nghĩ rằng không phải lão đang nói chuyện với chàng vì chàng không nghe tiếng khóa mở.
36 Người này chính là Thạch Kiếm, chàng liên tiếp phóng qua mấy bức tường cao, không gặp một trở ngại nào cả. Chàng bất giác hoài nghi, nghĩ thầm:- Thiết Huyết Bảo là một trong Võ Lâm Tử Cấm Địa sao phòng bị bất cẩn như vậy, cả một động tĩnh cũng không có, quái lạ thật! Chàng đang nghĩ ngợi thì đến một tòa lầu cao.
37 Chàng như trút được gánh nặng, một luồng sát khí lại xông lên, lửa giận bừng cháy, thân hình chàng nhanh như điện xẹt, hữu chưởng đẩy nhẹ ra. Chưởng này nhanh cực kỳ, Thổi Địch Tiên Tử hoàn toàn không ngờ, không kịp lách mình tránh, bị chàng đánh một chưởng mạnh mẽ.
38 Một lát sau Thạch Kiếm trở người dậy, mở mắt ra nhìn. Thổi Địch Tiên Tử tập trung tinh thần thổi. Thạch Kiếm đưa mắt nhìn rồi đứng dậy nhìn chỗ Thổi Địch Tiên Tử đang đứng mà phóng tới.
39 Thì ra chàng bị Đại Hải Chi Kình đánh một chưởng nội tạng đã bị thương, sau đó chàng lại vận khí đánh trả một chiêu, thương thế càng nặng, nhưng chàng vận khí kiềm chế lại.
40 Thì ra cuối đường cái quan, có một bóng đen nhỏ đang lướt về phía họ, tốc độ kinh người, như mũi tên bay nhanh tuyệt luân. Dần dần bóng đen ngày càng lớn, có thể thấy đó là một thân hình mảnh mai của một thiếu nữ.