261 Lý Kỳ mỉm cười nhận lấy cây quạt, mở ra nhìn, thấy không bị hỏng chỗ nào, trong lòng mới bình tĩnh lại. Cây quạt này chính là Tống Huy Tông ban cho. Tối hôm qua hắn ngắm nhìn một lúc mới đi ngủ.
262 Lý Kỳ nhãn châu xoay động, bỗng cười nói:
- Vương thúc thúc, nghe nói Hoàng thượng rất thích đá cầu, không biết có thật không?
Vương Trọng Lăng sững sờ:
- Thật thì sao?
- Vậy thì tốt.
263 Nguyên lai là như vậy, hù chết mình. Lão tử còn tưởng rằng nàng ta mưu sát chồng. Mà cũng không ngờ trước kia phu nhân lại là một nữ tử cương liệt như vậy.
264 Hoàng Văn Nghiệp lo lắng nói:
- Lão gia, ta thấy Phàn Lâu đã liên kết với Túy Tiên Cư. Bằng không bọn họ không có khả năng lựa chọn thời điểm này ra tay.
265 Da mặt người này thật là dày, rõ ràng là muốn khoe khoang trước mặt mình, ngoài miệng còn ra vẻ như thuận miệng hỏi. Triệu Tĩnh mỉm cười, hùa theo lời hắn:
- Lý huynh, cây quạt kia của ngươi thật là đẹp.
266 Chương 267:
Mã Kiều cười ha hả:
- Triệu cô nương,võ công của cô thật không sai. Ta thu hồi lời vừa nãy,cô có thể đấu với sư muội của ta một trận. Nhưng so với ta,cô còn kém lắm.
267 Lý Kỳ hít một hơi khí lạnh, không vui nói:
- Triệu cô nương, lời này của cô cũng quả tổn thương lòng tự ái của ta. Ta phải cân nhắc xem có nên coi cô là một bằng hữu không.
268 Lý sư phó, xin thứ cho Thái mỗ lắm miệng hỏi một câu, cậu tới mươn đầu bếp có phải vì muốn đối phó với Phỉ Thúy Hiên?
Thái Dũng cau mày hỏi.
Y hỏi điều này làm gì? Lẽ nào y và Thái Mẫn Đức có liên lạc? Không có khả năng, trước kia Thái Mẫn Đức chỉ là một đầu bếp của phủ thái sư.
269 Chỉ thấy hắn dùng một con dao nhỏ đã chuẩn bị sẵn, một vài cái que nhỏ dài chừng mười cm, còn có một cái ống trúc lớn. Một đầu ống trúc được vót nhọn, đầu kia thì cắm một cây gỗ, trông rất là kỳ quái.
270 Khoảng thời gian này, Thái Mẫn Đức cùng hơn hai mươi quán ăn đã khiến cho thị trường thịt, thậm chí là cả ngành ẩm thực của Biện Kinh chướng khí mù mịt.
271 Hồng Thiên Cửu trừng mắt, bất mãn nói:
- Ai nha, Lý đại ca, huynh cứ yên tâm đi, đệ với tay Vương nha nội kia như kẻ thù vậy. Huynh chỉnh y, bọn đệ cao hứng còn không kịp, huynh việc gì phải giấu diếm.
272 Lý Kỳ nhất thời đổ mồ hôi, vội nhỏ giọng:
- Cô, cô yên tâm, ta không phải là trộm, ta sẽ không hại cô, chỉ cần cô đừng kêu. Ta sẽ buông cô ra, nếu cô đáp ứng, thì gật đầu.
273 Đổ mồ hôi! Không hổ là mẹ của Thất Nương, quả nhiên còn khó đối phó hơn cả Thất Nương.
Lý Kỳ lập tức chịu thua , ngượng ngùng cười nói:
- Thực ra cháu làm vậy không phải đỡ làm phiền hạ nhân của Bạch phủ sao.
274 - Ta…
Bạch phu nhân vừa định mở miệng, bỗng sững sờ, lập tức phản ứng tới, thầm nghĩ tiểu tử này đúng thật là giảo hoạt. Thiếu chút nữa thì mình dính bẫy của hắn.
275 - Ai nha, Lý Kỳ, ngươi cũng không cần phải giả vờ trước mặt ta. Ta biết lần trước ở phủ thái sư, vì để ta hả giận, ngươi cố ý khiến Vương Tuyên Ân xấu mặt.
276 Triệu Giai nhìn Cao nha nội, lắc đầu cười khổ, hướng Lý Kỳ nói:
- Theo như lời Lý huynh, thì tài bắn cung của Lý huynh chắc đã đạt tới mức đăng phong tạo cực.
277 - Ha ha, chết cười mất.
Đây là lần đầu tiên Cao nha nội nhìn thấy kiểu bắn cung vụng về như vậy, ngồi trên lưng ngựa ôm bụng cười to.
May mà da mặt Lý Kỳ đủ dày, nhún vai nói:
- Chắc hẳn các ngươi cũng đã hiểu ý ta.
278 Lần này nếu bị Cao nha nội nhìn thấy, còn không cười tới rụng răng. Đây là sự khác nhau giữa lừa và ngựa.
Bỏ lỡ con nai, Lý Kỳ cũng không biết đến bao giờ thấy con nữa.
279 - Hai. . hai mươi xâu?
Anh em Vũ thị đều hít một hơi khí lạnh.
- Sao vậy? Quá thấp à?
- Không, không, giá tiền đó đã là rất nhiều rồi…Ta chỉ sợ con báo này không giá trị nhiều tiền như vậy.
280 Dựng mấy cái bếp đơn giản ngay tại chỗ. Ba bốn người vây ngồi vây quang đống lửa, nướng gà rừng, nai rừng để ăn.
Phiêu hương mười dặm.
Ở bên cạnh Triệu Giai, đám người Hồng Thiên Cửu khá câu nệ.