241 Hôm sau.
Hôm nay chính là ngày diễn ra yến tiệc tròn tuổi. Vừa mới qua canh tư, Lý Kỳ đã rời giường. Lần này hắn rất chú ý cách ăn mặc của mình. Dù sao đây cũng là yến hội sa hoa, không thể đánh mất mặt mũi được.
242 - Bánh chuẩn bị xong chưa?
Lý Kỳ hỏi.
- Chuẩn bị xong.
- Tốt, cho vào lò nướng đi. Mặt khác, nếu nấu xong cơm rồi thì dùng tảo tía gói lại.
- Lý sư phó, cá đã được cắt thành lát.
243 Lý Kỳ nhướn mày, lập tức phản ứng, chỉ vào bản thân hỏi:
- Không phải nha nội đang nói tại hạ đấy chứ?
Ánh mắt của Cao nha nội vẫn luôn tập trung lên người phụ thân y, ngoài miệng khẽ đáp:
- Lẽ nào bên cạnh còn có người khác?
Dm, lão tử càng không muốn đứng bên cạnh ngươi.
244 Lý Kỳ cười đáp:
- Nếu điện hạ vì món ngon mà tới, thì tới đúng chỗ rồi. Hôm nay thảo dân chuẩn bị hơn năm mươi món ngon, tuyệt đối khiến các vị lưu luyến quên về.
245 Một đại tài tử như Tống Huy Tông đương nhiên rất yêu mến một nhà đại thư pháp như Thái Kinh. Còn hạng người không có học vấn như Vương Phủ làm sao có thể so sánh được.
246 Trong lòng Lý Kỳ nguyền rủa cả nhà Tống Huy Tông mấy lượt. Hắn cũng biết hiện tại mà không vẽ tranh không được. Đầu tiên hắn sai người cầm tài liệu cần thiết lên.
247 Tống Huy Tông bảo Lương Sư Thành đứng lên, lại chỉ vào một người dùng bộ râu dài đang viết chữ trên đất, cười ha hả:
- Đây nhất định là Thái ái khanh rồi.
248 Thực ra món váng sữa mà Lý Kỳ làm này, là học trộm của một quán trà nhỏ ở Hồng Kong. Hồng Kong được xưng là thành phố của mỹ thực, không phải là nói ngoa.
249 Ngàn vạn lần đừng nghi ngờ hiệu quả khai vị của món gan ngỗng. Tống Huy Tông chính là minh chứng tốt nhất.
Y vốn ăn đã lưng chừng bụng rồi. Nhưng vừa nếm qua bánh kẹp gan ngỗng, khẩu vị lập tức tăng mạnh.
250 Lý Kỳ dò xét một vòng, chỉ cảm thấy một bầu không khí chính trị bao chủm cả bãi cỏ này. Hắn gọi Tiểu Ngọc tới, phân phó cho nàng vài câu, bảo nàng chú ý xung quanh.
251 Lý Kỳ đi dạo một vòng. Thấy các món ăn lạnh đã ăn không sai biệt lắm, liền đi vào phòng bếp, phân phó bọn họ chuẩn bị món súp. Khi hắn trở lại hậu hoa viên, chợt nghe thấy một thanh âm trầm thấp:
- Lý Kỳ.
252 Tuyên Ân, Tuyên Ân.
- Lương đại nhân.
- Lương ái khanh.
Mọi người đều phản ứng, vội vàng lao tới, kéo hai người lên.
Tống Huy Tông kinh hồn chưa định, nhớ tới tình cảnh vừa nãy, đầu đầy mồ hôi, vội vàng hướng Lương Sư Thành hỏi:
- Lương ái khanh, ngươi không sao chứ?
Lương Sư Thành tràn đầy lo lắng hỏi:
- Hoàng thượng, người có bị thương không?
Tống Huy Tông thấy Lương Sư Thành như vậy rồi còn lo lắng cho bản thân, trong lòng rất cảm động, vỗ vai của y, cảm kích nói:
- Lương ái khanh, may mà vừa nãy có ngươi.
253 Trò khôi hài của Vương Tuyên Ân đã phá hỏng bầu không khí của yến hội. Tất cả mọi người đều ngậm miệng không nói, trong lòng đang cân nhắc chuyện vừa xảy ra.
254 Lý Kỳ không dám tin vào tai mình, nói:
- Vương thúc thúc, ngài làm vậy là quá tiện nghi cho tiểu chất rồi.
- Ở đâu, ở đâu, chỉ cần ngươi đồng ý là được rồi.
255 - Hoàng thượng, ngài tìm thảo dân à?
Lý Kỳ đi lên, hướng Tống Huy Tông thi lễ, hiếu kỳ hỏi.
Tống Huy Tông thấy Lý Kỳ tới, nói:
- Trẫm mới nghe Thái ái khanh nói, món bò bít tết của người rất không tồi.
256 Dân nữ bái kiến Hoàng thượng.
- Mau mau bình thân.
Tống Huy Tông vung tay lên, cười nói:
- Nhiều ngày không thấy, mỹ mạo của Phong nương tử còn hơn trước kia.
257 Lý Kỳ quay đầun nhìn, thấy là Tiểu Ngọc vội vàng chạy tới, sắc mặt xiết chặt hỏi:
- Tiểu Ngọc, xảy ra chuyện gì à?
Tiểu Ngọc thở hổn hển đáp:
- Lý đại ca, Hoàng thượng tìm huynh.
258 Lý Kỳ cười ngượng ngùng, đáp:
- Bẩm Hoàng thượng, thực ra tại hạ còn có một món ăn chưa bưng lên. Tuy nhiên món ăn này phải đợi tiểu chủ nhân của bữa tiệc này có mặt mới được.
259 Tống Huy Tông và các vị đại thần rời đi, yến tiệc tròn tuổi lần này coi như kết thúc hoàn mỹ.
Lúc bọn họ ra về, Lý Kỳ còn tặng cho mỗi người một phần bánh ngọt.
260 Lý Kỳ gật đầu cười:
- Đó là, Thái sư một ngày kiếm tỷ bạc, sao có thể nhàn rỗi tới để ý mấy chuyện vặt vãnh.
Thái Kinh lườm hắn một cái, nghiêm mặt nói:
- Lý Kỳ, ngươi là một người thông minh, có một số việc lão phu không tiện nói quá rõ ràng, chính ngươi phải tự biết đúng mực! Có chút về sau, một bước đi sai, có thể rơi vào vạn kiếp bất phục.