201 Lý Kỳ âm thầm đắc ý, ngoài miệng vẫn thản nhiên:
- Xin lỗi, chỉ là ý kiến nho nhỏ của tại hạ mà thôi, đã khiến các vị đại tài nữ cười chê.
Lý Thanh Chiếu lắc đầu:
- Cậu nói rất có lý.
202 Lý Kỳ âm thầm thở dài một tiếng, cau mày, xem ra muốn thông qua yến tiệc tròn tuổi lần này phổ cập ly để uống rượu vang là không có khả năng. Đúng là khó.
203 Thái Thao mỉm cười nói:
- Là như vậy. Hôm qua ta đã thương lượng với phụ thân, một mình cậu ôm đồm tất cả chuyện của yến tiệc, không khỏi quá vất vả cho cậu.
204 Về phương diện ăn uống, Thái Thao có một đặc điểm giống phụ thân của y, đó là chuyên nhất.
Thái Kinh thích ăn bánh bao gạch cua và chim cút, ăn bao nhiêu cũng không chán.
205 Phong Nghi Nô hận tới nghiến răng nghiến lợi. Nàng tự biết yến tiệc tròn tuổi lần này mời những ai. Nếu đến lúc đó thực sự bêu xấu, thì những cố gắng trước kia sẽ ném xuống sông xuống bể.
206 Ở thành Biện Kinh có một ngõ nhỏ, tên là ngõ Giết Heo.
Cái tên rất khí phách.
Ngõ Giết Heo này là nơi tập trung các lò mổ. Mỗi ngày từ sáng đến tối muội, phải có gần một vạn con heo mập mạp siêu thoát ở đây.
207 Thịt heo, thịt dê là hai thứ thịt được thực khách thích ăn nhất. Nếu Túy Tiên Cư ngay cả miếng thịt dê đều không có, thì chỉ có thể đóng cửa.
Thái Mẫn Đức vừa ra chiêu, liền hạ sát chiêu, xác thực khiến cho Lý Kỳ có chút trở tay không kịp.
208 - Lý ca, huynh có điều không biết, hiện tại bốn phía bên ngoài thành đều là người của Phỉ Thúy Hiên và các quán ăn khác. Bọn họ đứng chỗ đó bán thịt. Giá tiền cũng rất rẻ.
209 Dạy xong, Lý Kỳ thấy đã sắp tới giờ ăn cơm, liền đi tới đại sảnh, sai người treo tấm biển ‘Thiên hạ đệ nhất bánh’ lên, rồi mở cửa chuẩn bị buôn bán.
- Lý đại ca, bàn và tấm gỗ gì đó kia đã chuẩn bị xong.
210 Mọi người đều đứng dậy, nhìn chằm chằm vào chiếc bánh, không ngừng nuốt nước bọt.
Đây có phải là chiếc bánh ngon nhất thiên hạ hay không, vẫn chưa biết được.
211 Choáng váng.
Tất cả đều choáng váng.
Túy Tiên Cư là hoàn toàn yên tĩnh.
Mọi người chính nghe nhập thần, chưa từng nghĩ tới Lý Kỳ lại ném một câu như vậy, tất cả đều cảm thấy không giải thích được.
212 - Được rồi, được rồi, không nói tới việc này nữa.
Lý Kỳ thấy tình hình căng thẳng, biết nên dừng ở đây, nghiêm mặt nói:
- Hiện tại ta không có nhiều thời gian dây dưa với cô.
213 Hoàng Văn Nghiệp gật đầu, lại nói:
- Nhưng làm như vậy, bọn họ buôn bán lời, mà chúng ta thì chẳng có lợi nhuận gì. Giá thịt của chúng ta đã thấp, mà việc buôn bán đang chững lại.
214 Lý Kỳ rất hiểu tính cách của hai tên tiểu tử Cao nha nội và Hồng Thiên Cửu. Làm chuyện gì cũng không nghĩ tới hậu quả. Nếu bọn họ thực sự đánh nhau với đám tài tử Tống Ngọc Thần, thì đâu có tiểu nhị nào dám tiến lên ngăn cản.
215 Lý Kỳ vẻ mặt chánh khí đáp:
- Người đó chính là Thường Sơn Triệu Tử Long.
- Thường Sơn Triệu Tử Long?
Cao nha nội hít một hơi khí lạnh, hỏi:
- Vậy ngươi nhanh nói cho ta biết, vị Triệu Tử Long kia anh dũng thế nào?
Lý Kỳ cười ha hả:
- Tình tiết câu chuyện, ta còn đang suy nghĩ.
216 Lý Kỳ cười khổ một tiếng, nói:
- Tại hạ lại muốn được phiền não như Phan công tử. Hiện tại tiểu điếm muốn hạ giá tiền, nhưng không có cả thịt mà hạ.
217 Lý Kỳ hiếu kỳ hỏi:
- Thứ cho tại hạ mạo muội hỏi một câu, vì sao Phan công tử lại cảm thấy hứng thú với quán bar như vậy?
Phàn Thiếu Bạch đáp:
- Ta nghe nha nội nói rượu của ngươi là rượu tốt.
218 Lý Kỳ hỏi:
- Vậy cô có buồn bực không?
Quý Hồng Nô lại lắc đầu:
- Không buồn bực. Trước kia muội cũng như vậy. Hơn nữa phu nhân thường xuyên tới chỗ muội nói chuyện.
219 Lý Kỳ và Ngô Phúc Vinh vừa trò chuyện vừa đi hướng Túy Tiên Cư.
Mới tới cửa, chợt nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập. Lý Kỳ quay đầu nhìn, chỉ thấy xa xa có một thiếu niên mặc khôi giáp màu trắng, khoác áo choàng trắng đằng sau, cưỡi một con bạch mã.
220 Trù ẻo?
Phong Nghi Nô nhíu mày:
- Chẳng lẽ người đó không nói đúng với tình hình thực tế?
- Đương nhiên.
Lý Kỳ cười ha hả:
- Đợi qua ngày Pizza, cô cứ tới mà xem.