221 Lời này tuy bình bình đạm đạm, nhưng Lý Kỳ nghe mà mãnh kinh. Phàn Chính? Không phải là ông già của Phàn Thiếu Bạch đó sao? Cũng là đại lão bản của Phàn Lâu.
222 Phàn Chính lại nói:
- Không dối gì Lý sư phó, thực ra lúc ấy ta sợ nhất là Lý sư phó hợp tác với Thái viên ngoại. Nếu là như vậy, thật không phải tin tức tốt lành gì với Phàn Lâu.
223 - Không cần.
Lý Kỳ mỉm cười, đáp:
- Vừa vặn gần đây tại hạ mới nghĩ ra một hình thức kinh doanh mới. Hình thức này chính là để chuẩn bị đối phó với đám người Thái viên ngoại.
224 Lý Kỳ đen mặt nói:
- Lời này của Phàn lão gia tử cũng thật nói quá. Ngài đã không tin tại hạ như vậy, vì sao còn muốn hợp tác?
Phàn Chính nghiêm mặt đáp:
- Đó là vì ta biết cậu là một nhân tài.
225 Thái Mẫn Đức lại giao phó cho Hoàng Văn Nghiệp: - Văn Nghiệp, ngươi đem tin tức này nói cho các quán ăn khác. Để cho bọn họ có chuẩn bị. Một khi Túy Tiên Cư mua được thịt từ Phàn Lâu, thì chúng ta lại hạ giá thịt xuống một ít.
226 Sau khi tiễn ba người, Phàn Thiếu Bạch quay lại phòng, vẻ mặt không hiểu hỏi:
- Phụ thân, con thật không rõ vì sao phụ thân lại làm như vậy? Hiện tại phải là bọn họ van cầu chúng ta mới đúng.
227 - Thế là được rồi.
Gạ mãi mới có một người biết cắt tóc, sao có thể buông tha, vội vàng gật đầu, nói:
- Vậy đợi lúc nào ta rảnh, cô giúp ta cắt ngắn lại.
228 HÔm qua lúc Lý Kỳ kể tới đoạn Chư Cát Lượng mượn gió đông phong, Cao nha nội nghe mà choáng váng. Sự sùng bái với Chư Cát Lượng đã đến tình trạng mù quáng.
229 Hồng Thiên Cửu mỉm cười lên tiếng:
- Không phải các ngươi hay nói, quân tử phải biết giữ chữ tín đó sao? Quan Nhị Gia đã đáp ứng Chư Cát quân sư, nhất định phải bắt giữ Tào Tháo.
230 Tần phu nhân đứng dậy, đang chuẩn bị cùng Quý Hồng Nô đi ra ngoài, bỗng bị Lý Kỳ ngăn cản:
- Phu nhân, phu nhân không thể đi cùng nàng. Phu nhân vừa ra ngoài, chỉ khiến người khác chú ý.
231 Tuần lễ Pizza kết thúc, hết thảy trở về chính quy.
Dù hàng ngày Lý Kỳ đều thay đổi hương vị, nhưng khách hàng tới Túy Tiên Cư nghe chuyện, ăn mãi cũng thấy ngán.
232 Có thể được nghe Lý Thanh Chiếu dạy học, là một việc có thể ngộ mà không thể cầu.
Lý Thanh Chiếu ngây cả người. Nàng cho rằng Lý Kỳ muốn tới phòng bếp.
233 Lý Thanh Chiếu thấy hắn không cự tuyệt mình, trong lòng hơi an ủi. Nàng cũng là một nữ nhân rất hiểu chuyện, gật đầu nói:
- Vậy cứ theo lời cậu nói đi.
234 Mặc dù phòng bếp của tòa trang viên này không lớn như phòng bếp của phủ thái sư, nhưng bên trong cũng có bảy cái bếp lò lớn. Còn lớn hơn phòng bếp của trường học đời sau.
235 Lý Thanh Chiếu sững sờ, lắc đầu nói:
- Tỷ không biết, có lẽ trù nghệ của Lý sư phó vẫn cao hơn. Dù sao Tô bá bá nấu ăn chỉ là hứng thú nhất thời, mà Lý sư phó là toàn tâm toàn lực với nghề đầu bếp.
236 Tần phủ.
- Sang bên trái chút, đúng, chính là chỗ đó.
- Ai, xuống thấp chút, xuống nữa, đúng, đúng, chính là chỗ đó. Chậm một chút, phải có tiết tấu chứ.
237 Thái Kinh thấy mái tóc ngắn của Lý Kỳ, cả kinh nói:
- Lý Kỳ, sao tóc của ngươi lại rụng hết thế kia?
“Rụng hết? Mịa, mắt của lão hàng này không có vấn đề gì chứ?”
Lý Kỳ buồn bực đáp:
- Thái sư, thảo dân còn trẻ như vậy sao lại rụng tóc được.
238 Lý Kỳ mới đi ra từ phòng Thái Kinh, đã bị Thái Thao bắt tới sân của y. Không có cách nào, Lý Kỳ đành phải rán thêm hai miếng thịt bò cho y.
Mãi mới rời được phủ thái sư, Lý Kỳ lại ngựa không dừng vó đi tới phía tây ngoại thành.
239 Lý Kỳ cười nói:
- Thì ra Triệu huynh yêu mến Tào Thực. Khó trách mấy ngày nay cứ tới tình tiết của Tào Thực, huynh lại đến.
Triệu Uẩn lắc đầu:
- Chưa nói tới yêu mến, chỉ là ta cho rằng vương vị nên giao cho người có tài năng.
240 Lý Kỳ ngắm nhìn bốn phía, gật đầu:
- Rất tốt, rất tốt, thực là vất vả cho Thái quản gia.
- Ta có làm gì đâu, ngược lại mấy ngày nay Lý sư phó chắc là rất mệt mỏi.