321 Lý Kỳ vỗ đầu, nảy sinh ác độc nói:
- Trương đại nhân, lần trước ta đã nói rất rõ ràng. Không phải do tư chất của ngài còn thấp, mà là ta chưa đủ tư cách.
322 Lý Thanh Chiếu thở dài, buồn bã kể:- Nhớ lúc trước khi ta còn ở kinh thành. Từng có một người cầm bức tranh này rao bán ở trước cửa nhà ta. Lúc ấy ta và phu quân định mua bức tranh đó rồi, nên lưu người nọ ở nhà làm khác.
323 Lý Thanh Chiếu thở dài, buồn bã kể:
- Nhớ lúc trước khi ta còn ở kinh thành. Từng có một người cầm bức tranh này rao bán ở trước cửa nhà ta. Lúc ấy ta và phu quân định mua bức tranh đó rồi, nên lưu người nọ ở nhà làm khác.
324 Sở dĩ Lý Kỳ rời đi không một lời từ giã, cũng không phải vì giả trang cao nhân, chỉ là bởi vì hắn cảm thấy mấy lời của mình hơi nặng nề, sợ Lý Thanh Chiếu lại bão nổi, khiến đôi bên không thoải mái.
325 Mặc dù Lý Kỳ khá tò mò, muốn biết tình nhân của Hoàng thượng rốt cuộc có bộ dáng như thế nào, nhưng hắn cũng là một thương nhân có lý trí. Vật gì có thể đụng, vật gì không thể đụng, trong lòng hắn đều biết.
326 Đả kích.
Trí mạng đả kích.
Lý Kỳ nấu ăn đã lâu. Cho dù lúc mới bắt đầu học nấu nướng, cha hắn cũng không đánh giá đồ ăn mà hắn nấu như vậy. Kể cả khi tới Bắc Tống, hắn chỉ nghe người khác khen ngợi mình hết lời.
327 - Muội có trách oan hắn đâu. Nếu không phải Hoàng thượng phân phó cho hắn, thì hắn còn lâu mới ân cần như vậy. Còn có, người này rất xấu, ba lần bảy lượt tìm mọi biện pháp chỉnh muội.
328 Giờ đây trong lòng Phong Nghi Nô rất loạn, ở đâu còn nghĩ nhiều như vậy, vội la lên:
- Hoàng thượng bảo ngươi tới chính là giúp tỷ tỷ điều trị thân thể, đây cũng chính là phận sự của ngươi.
329 Lúc Lý Kỳ rời khỏi tòa trang viên của Lý Sư Sư thì đã là canh ba. Trên đường đi Lý Kỳ không ngừng tự hỏi làm sao giúp Lý Sư Sư điều chỉnh tâm tình, giúp tâm tình của nàng ta tốt hơn chút.
330 Bụi bay cuồn cuộn mà tới.
Tứ Tiểu Công Tử tụ hội, đâu phải là việc nhỏ.
Khách khứa mới tới đều phải đi vòng đằng sau, chào hỏi vài câu với Tần phu nhân và Ngô Phúc Vinh, liền vội vàng đi vào trong để tránh.
331 Tần phu nhân thấy bọn họ hào hứng như vậy, liền hướng Lý Kỳ, nói:
- Lý Kỳ, ngươi cứ theo ý bọn họ đi, việc ở đây giao cho ta và Ngô thúc.
Bạch Thiển Dạ lặng lẽ đi tới bên cạnh Lý Kỳ, vụng trộm hỏi:
- Lý đại ca, muội có thể đi cùng không?
Xem ra quán bar kia có sức hấp dẫn không nhỏ a.
332 Lý Sư Sư đã lên tiếng, Lý Kỳ tự nhiên không nói thêm cái gì, ngồi dựa ở xe ngựa, cười ha hả:
- Đâu có, đâu có, Sư Sư cô nương quá khách khí. Ta chỉ là một người thô kệch, ngồi đâu mà chả là ngồi, không sao, không sao, các vị không cần phải cắn rứt.
333 Ba mặt xung quanh quầy bar đặt những cái bàn hình vuông. Tuy nhiên những chiếc bàn này tương đối cao, mà cạnh đó lại không có ghế. Trên mỗi cái bàn đặt một cây nến.
334 Lý Sư Sư nhìn những giải lụa rủ xuống kia, cười nói:
- Cái quầy bar này thật là đẹp. Có thể ngồi đây uống rượu, cũng là một chuyện lý thú của nhân sinh.
335 Lý Sư Sư tán thưởng một tiếng, vươn cánh tay ngọc, nhẹ nhàng vuốt ve khung cửi lớn, bỗng quay đầu hỏi Bạch Thiển Dạ:
- Thất Nương, căn phòng này chắc có rất nhiều ý tưởng của muội.
336 Cao nha nội như có điều suy nghĩ, lại hỏi:
- Không đúng a, nếu ngươi muốn nam và nữ trao đổi nhiều hơn, thì sao ngươi lại không cho phép chúng ta lên đó? Không lên đó làm sao trao đổi được.
337 Hôm sau, Tần phủ.
Cốc cốc cốc!
- Đến đây.
Trần đại nương mở cửa, thấy là Bạch Thiển Dạ, vội vàng hành lễ:
- Lão nô bái kiến Bạch nương tử.
Hôm nay Bạch Thiển Dạ không tới một mình, phía sau nàng còn có bảy tám nha hoàn.
338 Bên này vừa chuẩn bị xong, Hồng Thiên Cửu đã đi tới rồi. Bởi vì Lý Kỳ không biết đường tới nhà cậu ta, cho nên cậu ta phải tới đón.
Lý Kỳ vừa thấy Hồng Thiên Cửu, không nói một lời liền đưa rổ cho cậu ta.
339 Ngưu Cao, đối với một người yêu thích Nhạc Phi như hắn mà nói, chính là một cái tên quá quen thuộc. Còn người nam tử cao lớn kia có phải là Ngưu Cao trong lịch sử không, còn cần phải nghiệm chứng.
340 Nhìn bộ dáng lão già này, ít nhất cũng phải sáu, bảy mươi tuổi, nhưng khuôn mặt vẫn hồng hào, cơ thể kiện tráng, nhìn bề ngoài rất hòa ái dễ gần.
Hồng Bát Kim vừa thấy lão già kia, sắc mặt xiết chặt, vội vàng đậy nắp rổ lại.