361 Vì sao người cổ đại thường không sống lâu? Hôm nay Lý Kỳ coi như minh bạch. Chủ yếu là không có thiết bị liên lạc. Chỉ cần thân nhân vừa đi xa, suốt ngày phải lo lắng.
362 Cô nàng, đừng hai lão tử chứ. Lời của cô mập mờ như vậy, lại nói trước mặt Hoàng thượng, chẳng phải dễ gây hiểu lầm. Hai chúng ta chính là thanh bạch a.
363 Hừ, đừng có dọa ta.
Lý Kỳ lắp bắp nói:
- Thực ra tiểu dân chỉ góp một phần nhỏ.
Tống Huy Tông hừ nhẹ một tiếng:
- Ngươi bớt nói hươu nói vượn đi.
364 Thái Kinh nao nao, lúc này mới phản ứng tới. Dù gì ông ta cũng là đệ nhất quyền thần của Bắc Tống, vẻ mặt rất là bình tĩnh, còn hướng Mã Kiều, nói:
- Đa tạ tráng sĩ cứu trợ.
365 Thái Kinh không đoán sai, thích khách kia chính là dư nghiệt của Phương Tịch. Hơn nữa còn là một tên thân binh trước kia của Phương Tịch.
Nội gian cũng đã tìm được.
366 Trong lòng Lý Kỳ rất bi thương. Thầm nghĩ, lão tử chỉ có hai nữ nhân, nhưng cả ngày phải sống trong chờ đợi lo lắng. Nhưng những người khác có mười tiểu thiếp vẫn chung sống hòa thuận vui vẻ.
367 - Tiểu nương tử, cô có biết pha chế rượu Oanh Thiên không?
Đối với rượu có thể bốc lửa kia, Hồng Thiên Cửu chờ đợi đã lâu. Ngồi ở quầy ba, hướng một nữ Bartender hỏi thăm.
368 Tứ Tiểu Công Tử không thể nghi ngờ là lão bản bi thúc nhất từ trước tới nay. Bọn họ lại bị Cao Cầu sai người đuổi đi. Tuy nhiên bọn họ cũng không quan tâm việc nhỏ nhặt ấy.
369 Lại đuổi? Đúng là xua như xua vịt mà.
Lý Kỳ thật không biết nói gì với Cao Cầu, cũng rất đồng tình với Cao nha nội.
Không chỉ nói Lý Kỳ, mà ngay cả Tống Huy Tông cũng cảm thấy ngượng ngùng, nói:
- Hôm nay quán bar vừa mới khai trương, Khang nhi lại là đông chủ ở đây.
370 Bàn của Tống Huy Tông có Lý Kỳ rồi, nên không cần các tiểu nhị khác.
Tống Huy Tông nghi ngờ hỏi:
- Lý Kỳ, đây là món trấn điếm của ngươi?
Lý Kỳ gật đầu:
- Không sai, món này tên là ‘Dục Hỏa Mân Côi’.
371 Trở lại quầy bar, đầu tiên Lý Kỳ ra hiệu cho mỹ nữ đánh đàn tạm nghỉ ngơi.
- Cheng, cheng.
Trần A Nam gõ chiêng, đi theo Lý Kỳ lên đài, lớn tiếng hét lên:
- Mời mọi người yên lặng, mời mọi người yên lặng.
372 Đợi tiếng vỗ tay giảm xuống, Lý Kỳ lại lớn tiếng nói:
- Tốt lắm, kế tiếp Hồng nương tử sẽ vì mọi người biểu diễn ca khúc chủ đề của quỹ từ thiện. Bài hát có tên là ‘Tương lai sẽ tốt hơn’.
373 Hạng khôn khéo như Vương Phủ, chỉ cần Hoàng thượng ở đây, cho dù đặt một tòa núi vàng trước mặt y, y cũng chia một phần ánh mắt để chú ý sắc mặt của Hoàng thượng.
374 Tới canh bốn, quán bar mới dần vắng khách. Đám người Tống Huy Tông sau khi quyên tiền xong liền rời đi. Còn đám người Cao nha nội là rời đi trễ nhất. Nghiêm khắc mà nói, bọn họ là bị khiêng trở về.
375 Làm cái gì vậy? Lý Kỳ chứng kiến ánh mắt giết người của Phong Nghi Nô, không khỏi ngẩn ra, đi tới phía trước hỏi:
- Phong Hành Thủ, cô tới tìm phu nhân à? Nhưng sao lại tới khuê phòng…à phòng ngủ của ta?
- Lý Kỳ, rốt cuộc ngươi có ý gì vậy?
Câu đầu tiên này của Phong Nghi Nô làm cho Lý Kỳ như rơi vào trong sương mù, hiếu kỳ hỏi:
- Ý gì là ý gì?
Phong Nghi Nô tức giận hừ nói:
- Vì sao ngươi lại bảo Thất Nương cự tuyệt tiền của ta?
- Ừ?
Lý Kỳ sững sờ, lập tức phản ứng, hóa ra nàng ta đang nói tới việc quyên tiền.
376 Mã Kiều như có điều suy nghĩ, gật đầu, lại lắc đầu nói:
- Không đúng, Mã Suất vẫn cao hơn ngươi một cấp.
- Đây chỉ là việc tạm thời. Ta không có khả năng cả đời dừng ở chức quan ngũ phẩm nhỏ nhoi.
377 Ở giữa là một khu đất trống, xung quanh là phòng ốc, có chút giống với tứ hợp viện của đời sau. Nhưng so với tứ hợp viện lớn hơn rất nhiều, lại tương đối sạch sẽ.
378 Phanh.
Cánh cửa bị đá văng ra.
Chuyện như vậy căn bản sẽ không xuất hiện ở Hàn Lâm Viện, đây là tố chất gì vậy.
Một người nam tử trung niên đi vào, ước chừng bốn mươi tuổi, mặc quan phục, mặt chữ quốc, mày rậm mắt to, để râu, làn da ngăm đen, thân thể cường tráng.
379 Chỗ quan nha mà Lý Kỳ làm chính là cơ quan làm việc cao nhất của Thị Vệ Mã. Là nơi làm việc của ba lão đại Đô Chỉ Huy Sứ, Phó Đô Chỉ Huy Sứ cùng với Ngu Hậu.
380 Vị văn sĩ kia thấy thế, vẻ tức giận trên mặt càng thâm, trợn mắt nhìn Hồ Du.
Trong lòng Hồ Du không ngừng kêu khổ, liếc mắt nhìn Lý Kỳ, thấp giọng nói:
- Phó soái, ngươi gây ra đại họa rồi.