41 Tôi dùng thái độ “người ngoài cuộc sáng suốt”: “Sao lại không có khả năng? Nghe nói bà chủ nhà anh cũng là người có chút bối cảnh, có làm ra chút chuyện gì cũng không phải là khó khăn chứ? Nói thật thì tôi cũng có thể hiểu, thời điểm một người phụ nữ mang thai, càng khẩn trương muốn bảo vệ cuộc hôn nhân của mình, chỉ là làm vậy có phải có phần hơi quá đáng rồi không? Phạm Kiến có lỗi, cũng không đáng bị uy hiếp đến tính mạng.
42 Đã nói phải tới nhà cũ chừng nửa tháng, nhưng một tuần sau tôi đi khám thai, Úc An Thừa lại về đón tôi cùng đi tới bệnh viện.
Tôi như thể nửa năm không gặp anh, ôm mặt anh hôn lấy hôn để, cho đến khi anh bắt đầu ho khan mới không tình nguyện buông anh ra.
43 Có lẽ cô của Tạ Vũ Nam không hiểu rõ thâm ý trong lời nói của tôi, vẫn tiếp tục đấm ngực giậm chân: "Đúng ra lúc trước anh trai và chị dâu không nên nghe theo con nhóc kia, nếu như kiên trì tới cùng, đưa nó ra nước ngoài sớm một chút thì sẽ không xảy ra chuyện này rồi!"
Lời này hoàn toàn ngoài dự đoán của tôi: "Cái gì? Ban đầu chú dì muốn đưa Tạ Vũ Nam ra nước ngoài sao?"
"Đúng rồi, anh trai cô là ai chứ, làm sao đồng ý cho Vũ Nam và thằng khốn không có gì đó kết hôn chứ? Cũng đã làm thủ tục du học cho Vũ Nam xong rồi, không ngờ con nhóc này lại đổi ý, chết sống nhất định phải kết hôn với thằng khốn kia!"
Tôi cảm thấy bùn đất trong đầu như bị khuấy đảo mạnh mẽ bằng một cây gậy dài, hình như có cái gì đó vô tình bị chôn sâu trong đầu, đang lặng lẽ tràn lên mặt nước, ngay cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp và nặng nề.
44 Nhân viên cảnh sát đã dẫn bác sĩ xông đến, tôi được đưa lên băng ca.
Tạ Vũ Nam hôn đứa bé dỗ dành mấy câu, đặt đứa bé vào tay Nhạc Xuyên, lảo đảo đi tới bên cạnh tôi.
45
Giọng nói của cô ta vang lên từ phía sau, lạnh lùng mỉa mai, giống như là âm thanh sắc lạnh vang lên khi lưỡi đao mài lạnh lẽo trên tảng đá:
"Thế nào, là muốn để lại cho mình một đường lui ư? Vậy cũng đúng, một ngày nào đó, anh An Thừa sẽ nhận ra được, việc này, sớm muộn cũng sẽ được làm rõ thôi!"
Tôi cảm thấy máu trong người như sôi trào, dường như đứa bé trong bụng cũng đang lo lắng bất an theo, tôi liều mạng hít sâu mấy lần, mới cong khóe miệng, quay đầu lại nói:
"Huệ Điềm Nhi, không tình nguyện thừa nhận và đối diện với thực tế, thật ra lại là hành hạ lớn nhất đối với bản thân đấy, đừng tự giày vò mình nữa.
46
< id="divcontent">Trong căn phòng đó,tôi tìm thấy một tập tài liệu. Trong khoảnh khắc mở nó ra, đột nhiên tôi có một loại cảm giác khủng hoảng mơ hồ, tay không khống chế được, trởnên run rẩy.
47
< id="divcontent">Tôi bỗng dưng dừng lại, làm sao có thể thất lễ được!
Từ lần đó sau khi kết thúc buổi lễ, mỗi một bước đi của tôi, cũng đều được tỉ mỉ sắp đặt và giám sát.
Thể loại: Xuyên Không, Đô Thị, Ngôn Tình, Khoa Huyễn
Số chương: 50