21 Edit: Tử Liên Hoa 1612
Trong lúc hỗn loạn tôi đã quên anh không nghe được, chỉ biết buộc áo choàng tắm ôm lấy anh, nhìn anh hô to:
"Anh sao vậy! Anh làm sao vậy?"
Tay của anh gần như co rút níu lấy ngực, giống như bị cắm vũ khí sắc bén ngâm độc, đau đến nỗi hô hấp cũng vụn nát.
22 Editor: Thoa Xù
Tôi chạy ào xuống lầu, đi tới đầu hành lang rồi lại có hơi sợ sệt. Ngẫm lại hay là chạy tới nhà vệ sinh trước, vuốt lại mái tóc đã mấy ngày chưa chải, sẵn đó điều chỉnh lại hơi thở dồn dập của mình.
23 Hôm sau tôi mang đầy đủ giấy tờ chứng nhận, bao gồm cả giấy chứng nhận kết hôn của tôi và Úc An Thừa, ngồi lên xe của trợ lý Đông đi tới trung tâm hành chính.
24 Edit: Tử Liên Hoa 1612
Tôi bất ngờ không kịp chuẩn bị, ngạc nhiên nhìn cô ấy.
Ánh mắt Tạ Vũ Nam thẳng tắp, nhìn tôi chằm chằm, lời nói thiết tha nhưng lại không mạch lạc:
"Cậu sẽ không trở lại tìm Nhạc Xuyên đúng không, Tân Nghiên, cậu rất sung sướng mà, chồng cậu đối với cậu rất tốt đúng không? Được, thật tốt quá, Tân Nghiên, chớ có trách mình, mình cũng hi vọng cậu hạnh phúc, cậu thật sự bỏ qua Nhạc Xuyên nhà chúng mình sao?"
"Vũ Nam, bác sĩ đang đợi chúng ta.
25 Úc An Thừa không thấy rõ tôi đang nói gì, nhưng vẫn lập tức xông lên ôm lấy cả người đã run rẩy xiêu vẹo chỉ chực đổ xuống của tôi, khẽ vuốt ve trên lưng tôi hết lần này đến lần khác.
26 Anh có vẻ đã suy tính rất kỹ càng: “Anh nghĩ qua rồi, mỗi ngày chỉ làm hai bàn, mỗi bàn chỉ dành cho hai người, mà nhất định phải là vợ chồng hoặc tình nhân, em xem thế được không?”
Tôi chỉ biết lắc đầu bừa, ai ngờ anh đã sớm có chuẩn bị rồi: “Bây giờ nhìn còn chưa ra sao, chúng ta mời một nhà thiết kế giỏi về thiết kế lại toàn bộ, nhất định sẽ không kém nhà hàng kia chút nào!”
Tôi chỉ biết dở khóc dở cười, bảo anh: “Em chỉ tùy tiện nói ra thôi mà!”
Thế nhưng anh lại rất nghiêm túc: “Có ý tưởng thì phải làm chứ, ngay từ đầu anh đã thấy chủ ý này không tệ rồi!”
Anh còn chia sẻ kế hoạch với tôi một cách rất nghiêm túc: “Em mua sắm đồ đạc, phí thuê nhà thiết kế và trang trí, dùng tiền tiết kiệm của anh, chắc là đủ.
27 Edit: Tử Liên Hoa 1612
Tôi không giải thích được: "Đang nói tới chó, sao lại kéo cháu vào rồi!"
Cậu họ "Hừ" một tiếng: "Xem ra là cháu đang ở trong phúc còn không biết mình hưởng phúc, ban đầu khi thằng nhóc kia muốn mang con chó tới, cậu nói gì nó cũng không chịu đưa về, ai chẳng biết thằng nhóc coi chó như anh em, người khác không biết còn tưởng rằng cậu đoạt bảo bối của nó, bất đắc dĩ lắm nó mới nói thật với cậu, nói là —— cháu dị ứng với da lông, trong nhà không thể nuôi chó, phải cầu xin cậu chăm giúp nó.
28 Edit: Tử Liên Hoa 1612
Quản gia ngớ ra một lúc mới đi lên đỡ tôi: "Cô chủ, An Thừa vừa mới về. . . . . . "
Tôi túm lấy ông ta: "Người đâu, người đâu?"
Quản gia bị tôi làm cho lúng túng: "Cô chủ, cô đừng nóng vội như vậy, vừa nãy lúc An Thừa trở lại cũng rất sốt ruột, nói có thể cô sẽ trở lại, nhưng vừa thấy cô không ở đây đã lập tức kêu tài xế đi tìm cô, cậu ấy dặn nếu cô trở lại, nhất định phải ở nhà chờ cậu ấy.
29 Editor: tu tai
Vì không làm chậm trễ ngày làm việc cuối cùng, sáng sớm tôi đã thức dậy, động tác rất nhẹ rất chậm, nhưng vẫn đánh thức Úc An Thừa.
Anh xoa nhẹmắt một lúc lâu mới từ từ ngồi dậy, ra dấu tay: "Đưa.
30 Edit: Tử Liên Hoa 1612
Rèm cửa sổ che nắng quá tốt, lúc tôi tỉnh lại cũng không biết trời đã sáng hay chưa, hoảng hoảng hốt hốt, cạnh giường đã không thấy Úc An Thừa đâu.
31 Edit: TranGemy
Bây giờ chỉ có thể hỏi đường thôi, chúng tôi đi theo xe trâu từ từ đi đến thôn của các người dân địa phương, dân bản xứ đương nhiên sẽ không biết nói tiếng Anh, hoa chân múa tay cả nửa ngày, mới có một ông lão chỉ chỉ vào một ngọn núi phía xa.
32 Rời thành phố M, chúng tôi không về thẳng thành phố S, mà dừng lại ở Hồng Kông hai ngày.
Trợ lý Đông giải thích rất đơn giản: "Chỉ kiểm tra theo thông lệ thôi, bác sĩ mổ cho An Thừa trước đây là mời từ Hồng Kông, vừa hay thuận đường, trở về cũng thuận tiện.
33 Editor: tu tai
Hôm sau là Chủ nhật, gần đây Úc An Thừa luôn dậy hơi muộn, tôi dậy trước làm điểm tâm xong, rót ly sữa tươi vừa vừa xem báo vừa chờ anh.
34 Anh ta không nói lời nào, hô hấp nặng nề, đột nhiên gắt gao ôm tôi vào trong ngực, hơi rượu trong miệng nặng nề phun lên mặt tôi.
"Làm gì vậy!" Tôi dùng sức lực toàn thân cố đẩy anh ta ra.
35 Tay của anh lạnh lẽo ướt đẫm mồ hôi, tôi ôm chặt lấy anh, căn bản không để tâm suy nghĩ xem lời của Nhạc Xuyên cuối cùng là có ý gì.
Một cơn ho đã đè nén lại vì thở gấp mà phun ra ngoài, tôi vuốt lưng của anh, dìu anh đến chiếc ghế dài bên cạnh.
36 Một mình Úc An Thừa không thể giữ được, tôi vội vàng chạy tới cùng anh giữ cô ta lại, phát hiện đôi mắt cô ta mở lớn giàn giụa nước mắt, miệng vẫn còn đang cười khúc khích.
37 Về đến nhà, y tá đang cho Úc An Thừa thở khí ô xi, tôi không quan tâm vứt túi xách xuống chạy ngay tới bên cạnh anh: "Làm sao vậy?"
Anh thấy tôi kinh ngạc: "Thời tiết quá nóng, hơi khó chịu, hàng năm vẫn đều như vậy.
38 Mắt Úc An Thừa bỗng trợn to, ánh mắt vốn dĩ có chút sương mù xen lẫn tia ánh sáng.
Anh ổn định lại thân thể khẽ run lên của mình mới vội vàng ra dấu tay: "Em có thai?"
Tôi vẫn hài lòng, móc tờ két quả xét nghiệm từ trong túi quần ra: "Ừm! Đã tám tuần rồi, hôm nay mới biết!"
Anh nhìn sừng sờ, dường như muốn tìm ra kết quả từ tờ giấy thật mỏng này.
39 "Đây là ai, anh ấy chưa nói với cô sao?"
Giọng nói quen thuộc khiến sống lưng tôi rét lạnh, lập tức cảnh giác quay đầu lại.
Huệ Điềm Nhi đột nhiên xông ra từ trong một hàng giá vẽ bên cạnh, bước chân từ từ tiến tới gần tôi.
40 Ra khỏi bệnh viện Úc An Thừa cùng tôi đi thăm mẹ.
Sau khi tôi mang thai, cũng khá lâu rồi không đi thăm bà, trong lòng quả thực vô cùng nhung nhớ, nhưng lại sợ bà tình trạng của xảy ra vấn đề gì, còn chưa đi đến phòng bệnh thì tôi đã bắt đầu thấp thỏm.