Anh Có Quyền Giữ Im Lặng Chương 47: Chương 46
Chương trước: Chương 46: Chương 45
< id="divcontent">Tôi bỗng dưng dừng lại, làm sao có thể thất lễ được!
Từ lần đó sau khi kết thúc buổi lễ, mỗi một bước đi của tôi, cũng đều được tỉ mỉ sắp đặt và giám sát.
Tôi chẳng khác nào một con vật nhỏ được nuôi dưỡng, mặc cho người tôidắt mũi dẫn đi, bước vào một cái lồng vô cùng hoa lệ, không hề hay biếtgì, chỉ mặc sức hưởng thụ tình nồng ý mật chưa bao giờ có. Dần dần, móng vuốt bén nhọn cùng sự cảnh giác khi xưa chẳng còn, hơn nữa, cuối cùngsẽ bị hủy diệt toàn bộ ý chí chiến đấu.
Không phải cứ liều mạng giữ gìn, thì những thứ luôn được coi như trân bảo đều có thể giữ lại vẹn nguyên, không hề sứt mẻ.
Tựa như, cũng không phải cố gắng không để tâm, thì những sự thật khôngcách nào đối mặt kia có thể bị xóa sạch không lưu lại dấu vết.
Cho dù như thế nào, điều tôi muốn muốn nhất bây giờ, là trả lại cho tôi một thế giới rõ ràng chân thật!
Không cho phép mình chần chờ thêm nữa, tôi làm dấu tay "Không" cực kỳnặng nề: "Không cần người ngoài! Ngay bây giờ, bọn em đi ra ngoài!"
Úc An Thừa chống lên cửa xe, còn chưa kịp giơ tay ra hiệu, đã lập tức ho khan, anh không thể không lấy tay che miệng.
Tôi vội vàng lật túi tìm khăn tay, kéo lung tung một hồi, tập giấy lúcnãy bị tôi nhét loạn vào túi bung ra, rơi xuống chân An Thừa.
Tôi đang muốn vươn tay nhặt, anh đã cúi thấp người cầm mấy trang giấy lên.
Anh chỉ liếc mắt nhìn, không biết đã nhìn thấy chữ gì, đột nhiên cảngười bất động như bị điểm huyệt, ngay cả cơn ho khan cũng bị nén lạitrong lồng ngực.
"Anh An Thừa, là cái gì vậy? Người phụ nữ này đang giấu diếm cái gìthế?" Huệ Điềm Nhi như thể đánh hơi được cái gì, nôn nóng chạy tới trước mặt Úc An Thừa.
Úc An Thừa đẩy cô tôi ra, đưa tay bỏ hết tập giấy vào trong túi, nặng nề ho khan vài tiếng, ánh mắt giống như cánh rừng âm u giữa trời chiềunặng nề ảm đạm: "Em, muốn biết tất cả, đúng không?"
Chắc anh đã nhìn ra manh mối từ nội dung trên tờ giấy, mối nghi ngờtrong lòng tôi cũng đã không còn chỗ che giấu, tôi cắn răng gật đầu mộtcái: "Dạ!"
Ngón tay đang chống cửa xe của anh siết thật chặt, dường như muốn kéo cả chiếc xe đi, trông anh mệt mỏi không chịu nổi, cuối cùng nhắm hai mắtlại, giống như hạ quyết tâm:
"Được, bây giờ chúng ta cùng đi."
Có lẽ là bởi vì tinh thần của tôi không tốt, ngồi trên xe mà bé controng bụng động đậy liên tục, tôi lo lắng ôm chặt lấy bụng, không ngừngnhẹ nhàng vuốt ve an ủi bé con.
Úc An Thừa vẫn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lấy mu bàn tay che miệng ho nhẹ, qua một lúc lâu mới xoay đầu lại, nhè nhẹ đặt tay lên trên bụng của tôi.
Dường như anh cũng cảm thấy sự lo lắng của nhóc con, áy náy làm dấu vớitôi: "Em bé đang tức giận? Mấy ngày nay anh không ở cùng với mẹ con em?"
Tôi không biết làm như thế nào mới có thể khiến cho bản thân mình bình tĩnh lại, đành không yên lòng gật đầu: "Có thể là vậy."
Anh khẽ vuốt cái bụng đã nhô lên cao của tôi, vừa tiếc nuối lại tự trách: "Thật muốn, nói với bé con một tiếng xin lỗi."
Rõ ràng là bất lực, nhưng mà ánh mắt của anh lại như là bản thân đã làmsai điều gì, tôi nhìn thấy mà trong lòng bất giác lại đau đớn.
Anh cũng giống như bất kỳ một người cha nào đang mong đợi con trai củamình chào đời, thực sự muốn có thể nhanh nhanh chóng chóng bước vào thếgiới nhận thức của con mình, để lại ấn tượng trong trí nhớ những thángnăm đầu dời của bé con, nhưng mà, trừ những vuốt ve nhẹ nhàng, anh lạikhông có cách nào trao đổi được thêm điều gì với con nữa.
Mỗi lần nhìn thấy tôi và bảo bối trong bụng ca hát nói chuyện, trong mắt của anh, luôn có nỗi buồn cùng sự áy náy khó che giấu.
Tôi yêu bé con cỡ nào, thì anh cũng yêu nhiều như thế.
Anh thương tiếc vuốt ve thằng bé, rồi bàn đang ở bụng của tôi lại từ từphủ lên gương mặt của tôi, đầu ngón tay đặt trên đôi mắt tôi nhẹ nhàngvuốt ve một cái, nhíu nhíu mày: "Sao hai vành mắt lại đen thế này, buổichiều không ngủ sao?"
Ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, thật mệt chết đi, nhưng trongđầu tôi chẳng khác nào sợi dây bị kéo căng, chỉ hơi chạm vào là có thểđứt, tôi chỉ mê man một chút, chứ khó có thể ngủ say.
"Em và em bé cùng ngủ một lát có được hay không?" Anh vòng tay tôi ômvào trong ngực, để cho đầu của tôi gối lên đùi anh, cúi đầu mỉm cười:"Nhắm mắt lại."
Tôi hiểu rõ bản thân mình hạ quyết tâm này không hề dễ dàng, đứa con của tôi và anh mới chỉ ở trong bụng tôi chưa tới một nửa thời gian, màchuyện tôi muốn đối mặt, rất có khả năng sẽ là chuyện mà không phải mộtmình tôi có thể chịu đựng được, nhưng mà tôi cũng không có cách nào chịu được những dối trá và lừa gạt hết lần này tới lần khác nữa.
Vậy mà, khi vùi mình trong lồng ngực tràn ngập hơi thở sạch sẽ an nhàncủa anh, trong lòng tôi đột nhiên mãnh liệt dâng lên ý nghĩ buông thachuyện này.
Anh thực sự đã che chở tôi quá mức tỉ mỉ, quá mức chân thành, rõ ràngđến mức trong nháy mắt có thể khiến cho tôi quên hết tất cả những hoangmang và nghi ngờ.
Coi như đã từng có một người như vậy, coi như anh đã từng làm chuyện như vậy, thì có thể làm gì? Tất cả đều đã là chuyện trong quá khứ, ít nhấtthì bây giờ, anh thật sự yêu tôi, yêu đứa bé này.
Một câu "Dừng xe" đã lên tới đầu môi, trong đầu tôi đấu tranh giãy giụamuốn nói ra rồi lại không nói được, tựa như có cái gai nghẹn ở cổ họng,đâm vào máu thịt, dù nuốt xuống hay phun ra, đều làm đau thấu tâm gan.
Điện thoại trong túi quần Úc An Thừa rung lên, ở ngay bên tai của tôi,không phải tiếng động rất lớn, nhưng lại làm cho tôi giật mình.
Anh