Anh Có Quyền Giữ Im Lặng Chương 46: Chương 45
Chương trước: Chương 45: Chương 44
< id="divcontent">Trong căn phòng đó,tôi tìm thấy một tập tài liệu. Trong khoảnh khắc mở nó ra, đột nhiên tôi có một loại cảm giác khủng hoảng mơ hồ, tay không khống chế được, trởnên run rẩy.
Đồ vật bên trong soạt một cái rơi ra, là mấy trang giấy không quá dày,còn có vài tấm ảnh. Nhìn ảnh chụp, có thể thấy rõ ràng là bị chụp trộm,đều là vẻ mặt và điệu bộ không hề có chút đề phòng nào.
Tôi nhặt tấm ảnh lên, chợt nín thở: là Phạm Kiến!
Trong số những tài liệu bỏ đi của Úc An Thừa, tại sao lại có thể có hình của Phạm Kiến?
Nhặt mấy trang giấy từ dưới mặt đất lên, tuy đã rối loạn thứ tự, nhưngđại khái có thể nhận ra đều là thông tin giới thiệu về tình hình củaPhạm Kiến, bao gồm cả tuổi tác, công việc, địa chỉ, hoàn cảnh gia đình. . . . . . Mà cả một vài thông tin khác, cũng đột nhiên xuất hiện trongđó!
Ngoại trừ thời gian tôi quen biết anh ấy, tên trường đã từng học, nhữngnơi thường lui tới, thậm chí còn có, vài lần gặp mặt sau khi tôi kếthôn, cũng được ghi chép lại.
Trừ lần tôi rơi xuống nước nằm viện anh ấy có đến thăm bệnh, còn có hailần tôi và anh ấy đi đến bệnh viện thú y. Thi thoảng có lúc vào thờigian ăn trưa cũng sẽ gặp mặt nhau, salon tóc của anh ấy cách trường họckhông xa lắm, đây là khoảng thời gian chuyện của anh ấy và người đàn ông họ Lữ kia không được vui vẻ, anh ấy đã từng tới tận cổng trường học của tôi mấy lần để tâm sự, chuyện này tôi cũng đã quên mất, chẳng còn nhớnữa.
Nhưng mà, thông tin về thời gian, địa điểm, thậm chí chúng tôi nóichuyện với nhau bao lâu, đều được ghi lại rất rõ ràng trong những tờgiấy kia, hơn nữa không hề sai lệch!
Không biết là vì trời đã tối hay là trước mắt choáng váng, mà những conchữ rậm rạp chằng chịt kia như biến thành vô số con kiến chui vào đầutôi, gặm nhấm từng tế bào não đến đau buốt.
Phạm Kiến đã từng bị người ta cảnh cáo, sau đó thì lại bị tai nạn xe cộ, bất đắc dĩ phải thay đổi chỗ làm, thì ra là, thật sự chẳng liên quan gì đến người phụ nữ lớn tuổi đang mang thai kia!
Khi xưa luôn coi anh ấy như chị em, cho nên mỗi lần tôi và anh ấy ở bêncạnh nhau đều không kiêng kỵ chút nào, nhất định là anh ấy đã bị coithành một mối uy hiếp mới!
Hai người đàn ông gần đây nhất, trước đó là Nhạc Xuyên, bây giờ là PhạmKiến, cũng bởi vì có quan hệ với tôi, mà trước sau đều bị làm cho chậtvật không chịu nổi lại không có nơi nào để khiếu nại, thậm chí ngay cảan nguy của bản thân và gia đình cũng bị đe dọa!
Mà nếu như những chuyện xảy ra hơn ba năm trước, là do bà cụ Huệ một tay sắp xếp, như vậy thì sau khi tôi kết hôn, bệnh của bà cụ Huệ đã đếngian đoạn cuối, dù cho bà có là người mạnh mẽ tới đâu, thì sao có thểcòn hơi sức đi mưu tính những chuyện này được?
Như vậy, có khả năng nhất cũng chỉ có thể là…
Nhà kho kín nằm dưới đất, thế nhưng tôi lại mơ hồ cảm thấy như có từngcơn gió lạnh lẽo thổi qua, từng đợt ớn lạnh cứ chạy dọc sống lưng.
Đột nhiên có tiếng mở cửa sột sột soạt soạt vang lên, tôi giật mình mộtcái, vội vàng nhét mấy trang giấy vào trong túi, lại nhét lung tung mấytấm hình vào giữa đống đồ.
Cửa được mở ra, một bóng dáng nhỏ nhắn lén lút đi vào, rồi lập tức đóng cửa lại.
Tôi ở tận trong góc, cô ta cũng không nhìn thấy tôi, nhưng hình như cũng rất khẩn trương, tay thò vào trong túi muốn móc cái gì ra, rồi lại đềphòng nhìn một lượt xung quanh, thấy tôi thì lập tức nhảy dựng lên nhưgặp quỷ.
Nhận ra dáng vẻ của người này, tôi kêu lên: "Huệ Điềm Nhi?"
Cô ta còn chưa hoàn hồn: "Cô ở đây làm gì?"
Tôi lấy tay chống đất đứng lên, cố gắng chịu đựng từng cơn hoa mắt: "Còn cô thì sao?"
". . . . . ." Cô ta cứng họng, nhưng lập tức lại mạnh miệng: "Không cần cô quản!"
Cười lạnh: "Như vậy thì tôi cũng không cần trả lời thì phải!"
Đống đồ ghi lại chuyện cũ năm xưa bị tôi bới loạn vẫn ở đó, tôi không nhìn thêm lần nào nữa, nhấc chân muốn đi ra ngoài cửa.
Bỗng "rầm" một tiếng, đống đồ kia đột nhiên đổ xuống, rơi bừa bãi xuống đất.
Giống như một đoạn trí
Xem tiếp: Chương 47: Chương 46