61 Ánh trăng mông lung trong đêm tối, trong phòng không ngừng xuất hiện nhiều sắc thái ái muội. Hạ Ngữ Mạt cảm thụ được bàn tay lành lạnh của hắn đang tiến tới nơi cực nóng của nàng, mà môi hắn giống như muốn dập lửa, dán trên người làm cho thân thể nhỏ nhắn không ngừng run rẩy.
62 “Đã chết? Thật sự?”Nam Cung Dữu Hương ngồi ở trong xe ngựa, bán tín bán nghi. Tuy rằng Tư Đồ Hoàng Vũ bất cáo nhi biệt (chưa chào mà đã đi) làm cho nàng rất tức giận, nhưng ít nhất nữ nhân kia đã chết, cũng coi như là một cái tin tức tốt.
63 “Bởi vì chàng lớn lên rất đẹp”. Hạ Ngữ Mạt chu chu cái miệng, nào có lão công so với lão bà còn xinh đẹp hơn. “Vật nhỏ, không có nam tử nào thích bị gọi là xinh đẹp”.
64 “Phu quân, ta muốn nói cho chàng một việc”. Hạ Ngữ Mạt tư tiền tưởng hậu (tự cân nhắc trước sau) vẫn quyết định đem chuyện tình chính mình nói cho hắn biết: “Nhưng chàng không thể coi ta như người điên”.
65 Hạ Ngữ Mạt mở ra ba lớp vải bọc bên ngoài, đem ra hai bình thủy tinh bên trong có chứa bột phấn thật mịn, mà cái gương nhỏ hiện ra rõ nét hình người ngược ở bên trong.
66 Tưởng rằng đây chỉ là việc tắm rửa đơn giản nhưng cuối cùng phát hiện chuyện không phải là như vậy. Mỗi một vị trí trên thân thể sau khi được lau chùi xong, Tư Đồ Hoàng Vũ lại lấy ra một miếng vải bông mới tẩm đầy dược thủy sau đó quấn quanh ở Hạ Ngữ Mạt trên mặt chỉ lộ ra một cái cái mũi nhỏ cùng hai con mắt to chớp không ngừng, ngay cả cái miệng anh đào nhỏ nhắn kia có vô số câu hỏi trực tiếp che đi.
67 “Mặt của ta!”Giữa không trung trong Thập tam vương phủ đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai. Tư Đồ Hoàng Vũ che miệng Hạ Ngữ Mạt lại không cho nàng càng hét càng lớn.
68 Hôm sau. Sắc trời xám xịt cùng với màu trắng hoa tang đầy khắp cả phủ lẫn nhau tạo ra một khung cảnh nhợt nhạt thê lương. Bởi vì trong Hạ Hầu phủ, ngoài vị tam tiểu thư không ai biết mặt, còn có hơn ba mươi mạng người ở đông viên bị ngọn lửa lớn thiêu chết.
69 “Điện hạ giá lâm, lão phu không có nghênh đón từ xa, xin thứ tội”. Hạ Minh Triệu khẩu khí thản nhiên nói cũng chỉ là cho có lệ, thân phận hắn đức cao vọng trọng kỳ thật ngay cả hoàng tử cũng phải tôn kính.
70 Đợi thái giám đi rồi, Tư Đồ Hoàng Vũ cùng Nam Cung Dữu Hương liền bị ‘hạ lệnh trục khách’. Sắc mặt Hạ Cẩm Thần đã khó coi nay còn khó coi hơn, Hạ Minh Triệu lại càng tức giận, nét mặt già nua tái nhợt.
71 Đêm thật lạnh, Thập Tam Vương phủ đã treo đầy hồng trướng (màn), đèn lồng, hỉ tự dán đầy trên cửa sổ. Chẳng qua là không khí lại trầm buồn, thế nào cũng cãm thấy đây như là một tòa quỷ ốc được trang trí bằng màu đỏ, quỷ dị dọa người.
72 Hoàng cung náo nhiệt lạ thường, kinh thành cũng náo nhiệt vô cùng. Thập Tam điện hạ đại hôn, hoàng đế bệ hạ ban ân đại xá ba ngày, cả nước cùng vui. Hạ Cẩm Thần rời bộ binh, cô độc ưu sầu, mang theo tro cốt Hạ Ngữ Mạt đi Linh Sơn.
73 “Không được bịa đặt!” Hộ giá nội vụ phủ liền lập tức tìm kiếm bắt lấy người gây ra hỗn loạn trong đám đông, bất đắc dĩ có quá nhiều người đến xem náo nhiệt, căn bản là không biết tiếng la từ đâu truyền đến.
74 Hai thứ trắng bóng tha thiết dính vào nhau, Nam Cung Dữu Hương ngồi trên người hắn, cầm lấy thứ cực nóng kia tiến vào thân thể của chính mình, sau đó lại co rút qua lại, một cảm giác kỳ diệu lan tràn khắp toàn thân nàng, khiến cho nàng không tự giác lớn kêu lên.
75 “Phu quân, ta”. Đột nhiên, Hạ Ngữ Mạt cảm thấy đầu óc trở nên hỗn loạn, cảm giác choáng váng lập tức kéo đến, trước mắt tối sầm lại, trong khoảnh khắc trời đất quay cuồng, cả người đổ về phía trước, rơi vào một vòng tay ấm áp, rất xa rất xa phảng phất tiếng kêu gào hoảng hốt của phu quân nàng.
76 Bên cạnh hồ sen, có một nam tử so với hoa sen còn muốn yêu dị hơn đang đứng đón gió, hắn dùng một miếng vải gấm nhẹ nhàng lau chùi cái trường kiếm màu bạc, ảnh ngược in lên thân thanh trường kiếm đó là dung nhan u nhã đủ để làm người ta tan nát cõi, hào nhoáng chói mắt cùng với vỏ đao đen nhánh tạo thành một sự đối lập.
77 Hạ Ngữ Mạt nằm trong vòng tay ấm áp của Tư Đồ Hoàng Vũ. Vừa mở mắt liền thấy hai tròng mắt của phu quân tối đen như mực không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào nàng, đến nỗi da đầu bắt đầu thấy ngứa ran.
78 Tư Đồ Hoàng Vũ chầm chập cầm lấy cái thìa, sau đó lại chậm rãi múc một muỗng, màu xanh của canh liền kích thích nước bọt của Hạ Ngữ Mạt, cái miệng nhỏ nhắn không tự giác kê sát vào cái muỗng nhỏ kia.
79 “Gia, Bích Dao cô nương đã đến. ”Ngoài cửa, Khánh Minh khom người nói. Mà bên trong, Hạ Ngữ Mạt đã được cho ăn một cách no nê, mệt mỏi ngồi phịch ở một chỗ, vừa nghe đến hai từ ‘cô nương’, tinh thần lập tức tỉnh táo.
80 Hạ Ngữ Mạt có một hai giây bị khí thế như cầu vồng làm cho sợ ngây người, lập tức chậm rãi xoay đầu về phía Tư Đồ Hoàng Vũ: “Phu quân, đây là tiểu thiếp thứ mười tám của chàng sao?”Thấy ánh mắt hắn ngầm thừa nhận, cái đầu không khỏi cũng muốn lớn ra: ” Vậy mười bảy phòng tiểu thiếp kia cũng là…”” Đúng.