101 “Vương phi” “Gọi ta tiểu thư. ”Hạ Ngữ Mạt buồn bực nhăn cái mặt, tiện thể nắm lấy đống đậu phộng ở trên bàn ném về phía người đại bạch điểu. “Ngài thật sự cùng với người đó thành thân? Ta không muốn người vì ta”“Bích Dao tỷ tỷ, nếu như trong đầu ngươi nghĩ ngươi tự sát sẽ không liên lụy đến ta thì ngay lập tức ta sẽ cùng ngươi đi tìm cái chết.
102 “Lúc trước nàng rất thích hoa. ” Lãnh Diệu Liên hái một cành hoa diên vĩ màu xanh lam rồi đặt vào trong tay nàng. Không có nữ tử nào không thích hoa. Hạ Ngữ Mạt thản nhiên nói thầm trong lòng hai câu, lại bị kỳ hoa dị thảo đầy khu vườn kia hấp dẫn mà bước tới.
103 “Môn chủ ở nơi nào?”“Không, không biết”Một nam tử hoảng sợ mà run run phủ phục trên mặt đất, toàn thân hắn bị một sợi tơ mỏng quấn quanh, đã vậy còn ghìm chặt vào trong da thịt hắn, chỉ cần dùng một chút lực là thịt trên người hắn sẽ bị cắt ra từng mảng, sau cùng là tự mình nhìn mình chết.
104 “Đáng chết! Hỗn đản! Nói mà không giữ lời!”Hạ Ngữ Mạt ở trong phòng đang la hét om sòm, thấy cái gì là ném cái đó, cũng không nguyện ý cho đám nha hoàn kia hầu hạ nàng mặc y phục tân nương màu đỏ kia.
105 Khăn hồng nhanh chóng được phủ lên đầu, trong lòng Hạ Ngữ Mạt cảm giác bị lừa càng thêm sâu. Nàng cảm thấy choáng váng khi bị kẻ khác nắm lấy rồi chuyển hướng bước ra cửa, sau đó lại còn bị đẩy vào trong hỉ kiệu đỏ thắm.
106 “…Phu quân… đã xảy ra chuyện gì?” Hạ Ngữ Mạt nhìn mấy người cứng ngắc giống như cương thi mà hỏi. “Bọn hắn đã làm sai chút chuyện, nên chỉ trừng phạt một chút mà thôi.
107 Lãnh Diệu Liên hơi nghiêng đầu sang một bên, sợi tơ liền sượt qua gò má của hắn, nhất nhúm tóc đen bị cắt rồi rơi xuống, phân tán ở trong gió. “Ngươi không giết được ta.
108 “Phu quân, sắc mặt chàng thật thối. ” Hạ Ngữ Mạt chỉ ra sự thật. Tư Đồ Hoàng Vũ không nói lời nào, chỉ xoa bóp thân hình da bọc xương của nàng, sắc mặt hắn thật sự rất thối.
109 Thật nhiều ngày không nhìn thấy phu quân, ngay khoảnh khắc hắn xuất hiện ở trước mặt nàng, Hạ Ngữ Mạt mới phát hiện mình đúng là nhớ hắn đến như thế. Tỉnh dậy, nàng có thật nhiều thật nhiều tâm sự sẽ nói cho hắn biết.
110 “Chuyện gì?” Tư Đồ Hoàng Vũ nhíu mày, lúc trước thừa dịp ở trước mặt phụ hoàng tên đó đã yêu cầu hắn làm đốc tra. Một tháng trôi qua, tên đó cũng không ời hắn đi làm chuyện gì , càng không can thiệp chuyện nhà của hắn, hiện tại “vật nhỏ” vừa mới trở về, tên đó lại lập tức đưa thư tới.
111 “Phu quân, thật sự là không cần ta mang thứ kia?”“Không cần. ”Ở trong xe ngựa đang đi về phía phủ Tướng Quân phủ, Tư Đồ Hoàng Vũ chán ghét đem cái mặt nạ xấu xí kia ném đi thật xa, sau đó gắt gao ôm Hạ Ngữ Mạt vào trong lòng, không cho nàng lại động đậy đi xem thứ đồ không có thẩm mỹ kia.
112 “Giong nói của nàng rất giống Mạt Nhi. ”Tư Đồ Hoàng Vũ lại chỉa chỉa vào Bích Dao:“Mà gương mặt của nàng cũng rất giống Mạt Nhi đó. ”Hạ Cẩm Thần ngạc nhiên, sau đột nhiên bừng tỉnh:“Ngươi là nói”Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên nói:“Hạ Ngữ Mạt chân chính đã sớm chết.
113 “Vị tiểu thư này, nàng trúng độc, hiện tại không thể rời đi. ” Hạ Cẩm Thần nhấp mím môi, “Hơn nữa, chính là cổ độc của độc môn Cách Môn, không có giải dược của bọn họ, căn bản không thể khiến cho nàng tỉnh lại.
114 Hạ Ngữ Mạt lần này thật sự nói được thì làm được, hai chân dạng ngay trước cửa phủ tướng quân, nhất định không chịu đi. Chiêu bài của nữ nhân một khóc hai nháo ba thắt cổ lúc này được Hạ Ngữ Mạt phát huy đến trình độ cao nhất, Tư Đồ Hoàng Vũ dùng hết biện pháp cũng không thể mang nàng trở về.
115 “Nhanh, thay ta liên lạc với môn chủ!! Chết tiệt! Nhanh lên chút đi!”Nhị hoàng tử hổn hển, đem toàn bộ mọi thứ trên bàn trà đều ném xuống đất, đêm qua tử sĩ hắn đi đều bị giết chết toàn bộ, thậm chí còn chưa tới gần được phủ tướng quân thì đã bị người ta giết chết.
116 “Nhị điện hạ, ta sẽ đưa ngươi lễ vật như vậy, ngươi chỉ cần làm theo lời ta nói, nhất định có thể lên làm hoàng đế. ”“Thự ?!” Tư Đồ Sương lập tức tinh thần tỉnh táo,“Là lễ vật gì?”Sắc mặt Lãnh Diệu Liên mang vẻ mỉa mai, nhìn hắn một cái, sau đó nhẹ nhẹ vỗ tay, lập tức có vài bóng đen từ ngoài bay vào, giữa bọn họ lại có một màu đỏ kiều diễm, làm cho Tư Đồ Sương thấy mà trợn mắt há hốc mồm.
117 “Phu quân, vì sao chúng ta vẫn không có hài tử?”. Hạ Ngữ Mạt từ trong lòng Tư Đồ Hoàng Vũ tỉnh lại, sau đó nhấc chăn lên, có chút thất vọng nhìn về phía cái bụng bằng phẳng của chính mình.
118 “Khánh Minh, đi theo bốc thuốc, được rồi thì đem tiên dược bưng lên. ”“Dạ. ”Khánh Minh ôm quyền, sau đó làm một hành động bí ẩn mà lặng lẽ tiếp nhận một viên thuốc nâu từ trong tay Tư Đồ Hoàng Vũ, ngay lập tức liền nhanh chóng lui ra.
119 “Vật Nhỏ, Bích Dao muốn lưu lại, nàng sao lại muốn cưỡng ép người khác chứ?” Tư Đồ Hoàng Vũ dường như lại chưa hề trông thấy, ngược lại còn khuyên bảo Hạ Ngữ Mạt.
120 Trăng lạnh như nước, đen như mực. Một bóng người từ trong phòng giam phủ tướng quân nhảy ra, thân thể lom khom dần dần thành thẳng đứng, người mới vừa còn oa oa ở trong góc run run không ngừng hiện tại hoàn toàn thay đổi bằng một cổ khí thế, tóc dài ngổn ngang cũng được chải thẳng cột thành cái đuôi ngựa, ngón tay tìm tòi lên mặt, sau đó kéo lấy miếng da từ trên thái dương, xé một cái, một khuôn mặt khôi ngô tuấn mỹ hoàn toàn mới liền hiện ra.