121 “Bích Dao cô nương trúng chính là cổ độc của ta, nếu không có bí phương độc môn của ta, nàng có thể sẽ bị ta khống chế ở trong tay cả đời” Cửu Linh tránh né công kích như mưa của Tư Đồ Hoàng Vũ, híp mắt nói.
122 Y Cung Vị Tuyết được đưa vào hoàng cung, dựa vào dáng vẻ xuất sắc bên ngoài cùng thân thể còn trẻ, rất nhanh liền trờ thành phi tử được sủng ái nhất hậu cung.
123 Hội chùa , người thật sự rất nhiều. Núi người, biển người, vừa nhìn qua nhưng lại không thấy mặt. Đủ loại tiểu thương, tiểu phiến tập hợp nơi đây, cao giọng rao hàng, náo nhiệt lạ thường.
124 Hạ Ngữ Mạt đầu cũng lười ngẩng lên, chậm rãi ăn từng viên thịt một, sau đó lại kẹp lấy chén rau mà Tư Đồ Hoàng Vũ vừa đưa. “Tiểu thư” Tư Đồ Sương có chút không kiên nhẫn, một nữ nhân dựa vào cái gì dùng thái độ ôn hoà này đối với hắn?!“Nhị ca, xin hỏi ngươi có chuyện gì?” Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên hỏi, trong giọng nói đã có một chút địch ý.
125 Sau hội chùa, là đêm trừ tịch. Đây cũng chính là năm mới đầu tiên Hạ Ngữ Mạt trải qua ở nơi này. Hoàng tử trong ngày này phải mang theo chính phi của mình tham dự “Gia yến” trong hoàng cung.
126 “Ngươi đuổi cổ hắn về. ” Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên nói. Khánh Minh ở ngoài cửa khóc không ra nước mắt, hắn là cái gì mà có thể đi đuổi cổ một hoàng tử?“Phu quân, chàng đi xem đi.
127 Tư Đồ Hoàng Vũ cưỡi bạch mã, trực tiếp chạy về phía hoàng cung. Bởi vì thời gian không còn nhiều, nhị hoàng tử cũng chỉ có bỏ qua xe ngựa hoa lệ, cưỡi trên một con tuấn mã màu rám nắng, đi theo ở phía sau.
128 Nam Cung Dữu Hương không nhớ rõ chính mình đã từng trêu chọc trước mặt vị sủng phi này của hoàng đế, mà hiện tại không chỉ là Tuyết phi, còn có các Vương phi khác đều dùng ánh mắt cười nhạo nhìn nàng, làm cho nàng cảm thấy như đang đứng trên đống lửa.
129 Xem ra, nhị ca vẫn là không chịu nổi rồi. Tin tức kia tựa như sấm nổ vang ở trong đại sảnh, không khí liền không còn có sinh động. Lão hoàng đế bất mãn rút lui khỏi yến tiệc, sau đó chúng hoàng tử đều rời tiệc trở về chính mình trong cung của mình.
130 Lên xe ngựa, Hạ Ngữ Mạt rốt cuộc ngủ không được, nàng hưng phấn giống như con thỏ cắn cổ con gà, tựa vào màn xe ngựa, tò mò nhìn đèn đuốc cảnh đêm chung quanh đường.
131 “Giết hắn! Giết hắn!”“Không! Bắt lấy hắn, uy hiếp lão hoàng đế, đổi lấy công chúa trở về!”Một đám người bộ mặt dữ tợn, cầm trên tay vũ khí, chậm rãi tới gần một thiếu niên nho nhỏ.
132 ” Chết tiệt! Bọn họ đâu?! “Nhị vương phủTư Đồ Sương hổn hển tức giận nói, mà trinh thám cấm vệ quân bên dưới quỳ thành một hàng. Tư Đồ Hoàng Vũ đi, đúng là một chuyện tốt, thế nhưng ngay cả mỹ nhân cũng đồng thời mang đi, nói hắn thế nào cam tâm (Editor: Vừa edit vừa chửi thề, có mỹ nữ hok mang theo mới là lạ, đúng là ngu!!!)Hắn biết Tư Đồ Hoàng Vũ võ công cao cường, bởi vậy cũng chỉ phái người âm thầm theo dõi vị trí bọn họ, dự định đợi cho hắn giành được đại nghiệp, sẽ cướp lấy nữ nhân ấy sung vào trong hậu cung của mình.
133 Nụ cười trên khóe miệng của Nam Cung Dữu Hương hiện lên vẻ đắc ý, trong nàng lúc tuyệt vọng ông trời vậy mà lại vạch ra một con đường mới cho nàng. Hiện tại Tư Đồ Hoàng Vũ là thái tử, vậy bản thân mình chính là hoàng hậu tương lai.
134 Hạ Ngữ Mạt ở trong xe “được hưởng thụ lương thực” một hồi xong thì ngủ giống như một tiểu trư. Làm sao cũng không muốn thức dậy. Bởi vì không còn trong lãnh thổ của Thương Vân Quốc, rất nhiều chuyện không thể sơ suất, bởi vậy cũng bỏ đi dự định ở lại nhà trọ trong trấn, mà ẩn nấp trong rừng qua đêm.
135 Bởi vì vấn đề đẳng cấp cá nhân của Tư Đồ Hoàng Vũ, bọn họ trực tiếp chạy đến quán rượu tốt nhất trong thành. Mà khi hắn ôm theo Hạ Ngữ Mạt đội lụa trắng, ngồi ở đại đường khách nhân đều không tự giác mà đem ánh nhìn để ở trên người bọn họ.
136 “Nếu ngươi không muốn, vậy thì nữ nhân kia chắc chắn hẳn phải chết. ” Cửu Linh nghiêng đầu tươi cười:“Vừa rồi trong nước tắm, có chứa bí phương độc nhất vô nhị của ta.
137 “Ngươi đang nằm mơ!” Hạ Ngữ Mạt gắt gao bảo vệ Tư Đồ Hoàng Vũ, “Ta dù có chết cũng sẽ không đem phu quân giao cho ngươi. ”“Vậy thì ngươi liền đi chết đi.
138 “Cửu Linh, tự mình đi xuống tầng hầm diện bích ba ngày. ”“Không,!” Cái người ong ong như ruồi bọ kia đứng lên:“Không muốn!” Muốn hắn ba ngày không nói lời nào, không bằng bắt hắn ba tháng không ăn thứ gì.
139 “Gia, thuộc hạ thất trách, thỉnh gia thứ tội!!” Vẻ mặt Khánh Minh như gần chết quỳ gối trước mặt Tư Đồ Hoàng Vũ. Điện hạ thế nhưng lại trúng độc, hơn nữa Vương phi còn bị thương.
140 Đêm qua là Khánh Minh lần lượt đem giải dược cho bọn hắn dùng, bởi vậy toàn bộ bọn họ đều đem hắn là mân công. “ Xin hỏi có chuyện gì?” Khánh Minh thản nhiên hỏi.