1 Yunho nhẹ nhàng ngả lưng xuống giường, cảm thấy hạnh phúc tràn trề vì cuối cùng cũng được nghỉ ngơi sau một ngày làm việc mệt mỏi. Anh nhìn đồng hồ, 12 giờ ba mươi hai phút.
2 Ngày hôm nay chắc chắn là cái ngày sao quả tạ nó hạ chiếu rồi. Yunho đem mạng mình ra mà cược đấy.
Đi làm thì bị trễ mười lăm phút, tưởng rằng số kiếp có thể thoát thân được, ai ngờ ông sếp lớn suốt ngày lo vờn qua vờn lại với mấy cô thư kí trẻ đẹp đột nhiên trở nên gương mẫu đến khốn nạn, đi kiểm tra khắp các phòng.
3 Yunho đùng đùng bước xuống lầu. Máu nóng trong người bốc lên phừng phừng. Chắc chắn là sẽ có án mạng, chắc chắn đêm nay sẽ có án mạng!
Anh nhắm ngay phía cửa, làm một tiếng ‘Bang’ hòanh tráng.
4 “Mình làm vậy thiệt hả?” Yunho ái ngại hỏi, đưa tay gãi gãi đầu.
“Chẳng lẽ tao giỡn với mày a!” Yoochun sẵng giọng, nhìn cái thái độ e dè của thằng bạn.
5 Có thể nói đời người khó ai đoán được chữ “ngờ”. Ví dụ như mới ngày hôm trước thôi, nhà họ Kim còn là vị hàng xóm khó ở của anh, tới hôm nay bỗng dưng trở thành gia-đình-thông-gia-tương-lai-của-nhà-họ-Park.
6 Có thể nói số kiếp Yunho là cái số con rệp. Cái người càng không muốn bị dính vào thì cứ liên tục đụng trúng. Mà đã trúng rồi thì chẳng có gì tốt đẹp tất.
7 Trên đời này, chuyện nhân duyên chả khác nào thời tiết, nắng mưa thất thường. Có khi nghĩ rằng ta với người ấy ắt hẳn là dành cho nhau rồi nhưng thật ra không phải như vậy.
8 Trên đời này, quả nhiên thật lắm chuyện để ta không vừa ý. Trời nắng thì than rằng sẽ đen da, trời mưa thì than sẽ dơ mất cái quần mới. Trời không mưa không nắng thì lại thấy nhàm chán, không biết phải làm gì.
9 Yunho xin trân trọng rút lại tất cả những suy nghĩ về Kim Jaejoong trong suốt mấy ngày qua. Nghĩ lại, thật ra anh chả biết gì về cậu ta cả!
Khi bạn nhìn thấy mọi chuyện có vẻ rất ổn, rất tốt đẹp thì cũng chính là lúc những thứ ngoài ý muốn xuất hiện.
10 “Xe sao?”
Yoochun quay sang hỏi Yunho, một tay lau bàn, một tay đang pha cà phê. Anh ngồi ngây ra nhìn ly cà phê đen của mình trên quầy, rồi nhìn thái độ điềm tĩnh của thằng bạn, không tránh được thở dài một cái.
11 Người ta thường nói “Không có lửa làm sao có khói”. Tức là một chuyện gì xảy ra, cũng phải có nguyên nhân của nó.
Chẳng hạn như ngày hôm trước, một thằng lười biếng như Yoochun lại sáng sớm qua gõ cửa nhà anh thăm hỏi, hay như việc nó kì kèo anh ở lại đừng đi suối nước nóng với cả công ty.
12 Nhiều lúc Yunho thường cố nhớ về mối tình đầu của mình. Thật ra thì cũng không có gì đáng nói, vì anh và người con gái đó chưa tiến tới đâu cả. Lúc đầu cũng là liếc nhìn vu vơ, rồi bạn bè ghép đôi chọc ghẹo, cuối cùng thì thành đôi thành cặp.
13 Sáng ngày hôm sau thức dậy, Yunho đã thấy mình nằm ngay ngắn trên giường. Thế là ngồi đực mặt ra giữa phòng nghĩ xem làm cách nào mà mình mò vô đây được.
14 Sương sa ăn vào buổi trưa là tuyệt nhất nhưng ăn vào buổi chiều thì cũng không sao. Dẫu rằng Yunho không thích đồ ngọt.
Jaejoong thì ngược lại, hình như rất thích ăn ngọt, ly của cậu đầy ụ nước dừa, lúc nãy còn thấy cho rất nhiều đường.
15 “Cái gì? Về sớm á?” Yunho thật muốn gào lên, nhưng cuối cùng chỉ có thể hỏi mấy câu cụt ngủn như thế.
“Đáng ra là phải đi thực tập hai mươi ngày nhưng thời tiết bắt đầu chuyển xấu nên rút ngắn chỉ còn mười lăm ngày thôi!”
“Tức là sáu ngày nữa?”
“Dạ.
16 Có người yêu là hàng xóm kể ra cũng hay, cãi nhau riết lại đâm ra quen thân, quen thân riết rồi lại thành ra quen nhau luôn.
Cơ mà có người yêu là hàng xóm kể cũng cực, gần nhau riết đâm ra cãi nhau, cãi nhau riết lại thành ra đá nhau luôn.
17 Cuộc đời đúng là lắm thăng trầm biến động, sống tới năm hai mươi tư, cuối cùng Yunho cũng nghiệm ra điều đó.
Chân lý trên chính thức được đúc kết sau khi anh đi chơi với Jaejoong về.
18 Yunho tốt nhất là đừng có suy đoán nữa. Lần nào suy đoán là đúng y lần đó. Kết quả đều là mình chết thảm.
Nói đến đây, người đáng chết nhất chính là Park Yoochun.
19 Yunho ra ngoài hiên ngồi thì phát hiện trời đã tối đen, đưa tay nhìn đồng hồ của mình. Bảy giờ hơn.
Buổi ăn tối từ hồi chiều với Changmin vừa kết thúc và kết quả thì thật không biết nói sao.
20 “Cuối cùng, sao lại thành thế này!” Changmin ngồi khoanh tay trên ghế sô pha, mí mắt giật giật.
“Changmin à_”
“Những lời em nói ngày hôm qua… Bây giờ thậm chí hai người còn đốt cháy giai đoạn, đòi ở với nhau hả!”
“Changmin_”
“Em không chấp nhận!”
“Cha_”
“Không! Không! Không!” Changmin vừa nói vừa đập tay xuống bàn liền tù tì mấy cái.