21 Từ Y Khả rất ngạc nhiên vì tin tức đến tai Mẫn Chính Hàn sao nhanh thế, nhưng lại bị bóp méo thành tin như vậy. Hơn nữa anh ta đã vài ngày nay không liên lạc với cô, bây giờ lại đột nhiên gọi điện cho cô làm cô không biết làm thế nào, cầm điện thoại ấp úng nói:-”Không có, chỉ là một sự cố ngoài ý muốn!”Anh ta có lẽ đang ở trên xe, nói:-”Đến nhà em như thế nào?”-”Tôi không có ở nhà.
22 Tuy bình thường Mẫn Chính Hàn là người qua quýt, tùy tiện, nhưng trong công việc anh luôn nghiêm túc, ngồi trước bàn làm việc vuông vức, gọn gàng , anh trông có vẻ thành thục chính chắn hẳn lên.
23 Đợi Trần Mặc Dương và Triệu Vịnh Lâm đi ra xa , Từ Y Khả nói: “Anh quen thân với MC Triệu hả?”“Em nói Triệu Vịnh Lâm? Không quen, chúng tôi không cùng một phạm vi, nhưng thật ra em gái cô ta, chính là cô gái vừa rồi, bình thường cũng có xã giao.
24 Ánh mắt anh nhìn cô dường như rất chán ghétĐến gần nhà cô, Từ Y Khả kiên quyết không cho Mẫn Chính Hàn lái xe vào trong. Xe của anh ta quá huyên hoang , nhỡ hàng xóm trên lầu nhìn thấy sẽ nói này nói nọ.
25 Từ Y Khả tin rằng người đàn ông này rất thô lỗ, anh ta có thể đối xử với cô một cách bạo lực. Nhưng tại vì cô khóc quá lâu, nỗi sợ hãi quá lớn, đã thế cô còn có tật khóc dai, cứ thút tha thút thít, rồi lại nấc thêm vài cái mới có thể bình tĩnh lại được.
26 Hai người cứ thể dây dưa trên bờ biển. Bầu trời thênh thang bao la làm nền cho đôi trai gái trên bờ biển. Trần Mặc Dương dần cảm thấy hôn vẫn chưa đủ.
27 Ngày hôm sau, cô không thể tránh khỏi bị cảm, tất cả các triệu chứng chóng mặt, sốt nhẹ, ho khan, sổ mũi đều có. Ông Từ đau lòng, nói: “Hay là con xin nghỉ ốm đi.
28 Lúc đến nhà hàng, Từ Y Khả thấy chỉ có một mình Hàn Việt ngồi đấy. Từ Y Khả hỏi: “Bạn gái anh đâu?”Hàn Việt nói: “Cô ấy bỗng dưng có việc gấp, lát nữa đến giờ.
29 Trần Mặc Dương nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ, lúc tỉnh lại đã tám chín giờ rồi. Cô gái trong lòng anh ngủ còn mê man hơn, tay anh chạm vào làn da cô, nhiệt độ cơ thể hơi cao, hơn nữa đầu cũng đổ mồ hôi đầm đìa.
30 Trần Mặc Dương bị thương trên vai, một mảnh nhọn thủy tinh cắm trên đầu vai anh ta, lộ ra xương bả vai. Anh một bên để bác sĩ băng bó, một bên nghe người báo cáo lại tình hình vụ việc xảy ra.
31 Cô ngồi cuộn lại trên chiếc sô pha, sau khi gọi điện thoại về nhà, nhàm chán lấy di động chơi trò chơi. Cô nghĩ thầm cứ ngồi như vậy chờ cho đến sáng mai rồi về luôn, dù sao cô cũng không dám đi chọc giận cái tên bạo quân kia nữa.
32 Buổi sáng lúc Từ Y Khả đánh răng, cuộc hội thoại tối qua đột nhiên hiện lên trong đầu, cô kinh ngạc nghi ngờ, vội vàng nhỗ ngụm nước đang súc miệng, kêu lên:- “Trần Mặc Dương!”Anh đang chậm rãi mặc quần áo, nói:-”Sao thế?”Cô chân trần chạy đến trước mặt anh, nói:-” Tối hôm qua có phải anh đã nhận điện thoại không ?”-”Uh.
33 Tay anh vuốt ve chân cô, đôi tất chân làm anh khó chịu, cởi chúng ra. Đôi chân thon dài dưới váy cô, làn da trắng mịn màng tinh tế, anh nhịn không được thở dài, chính là cảm giác đấy!Quần áo hai người xộc xệch, tiếng thở dốc của anh ngày càng “ồ ồ”, không ngừng một bước lại tiến thêm một bước.
34 Từ Y Khả đứng lên nhìn hai người đàn ông đang trừng mắt nhìn nhau, không dám đi đến khuyên can, sợ làm cho Mẫn Chính Hàn càng tức giận hơn. Mẫn Chính Hàn đấm một cú rất mạnh, Trần Mặc Dương lảo đảo hai bước mới đứng vững, lau vết máu trên khóe miệng, rồi mới nói với Từ Y Khả: “Em ra ngoài trước đi.
35 Từ hôm đó trở đi Mẫn Chính Hàn thật sự không liên lạc với cô nữa. Tuy rằng cùng sống trong một thành phố, nhưng dù sao biển người bao la, nếu không phải cố ý, cơ hội gặp nhau cũng không phải là nhiều.
36 Gặp Trương Uyển trong tình huống như thế này, Từ Y Khả rất sợ. Mấy ngày nay, mỗi lần qua Thiên Tinh, cô đều cẩn thận tránh mặt Trương Uyển, có một hai lần gặp phải, đều có Trần Mặc Dương bên cạnh, cho nên cũng không có cơ hội để đối mặt nói chuyện với nhau.
37 Tất cả chú ý của Từ Y Khả đều đặt trên cánh tay Triệu Vịnh Oái đang choàng qua tay của Trần Mặc Dương kia, cô gái thẹn thùng nhìn qua anh, không biết nói gì đó với anh, mà anh căn bản cũng không có ý đẩy ra, thậm chí trên mặt còn nở một nụ cười.
38 Y Khả lần này bị ngã không nhẹ, khắp mặt cô đều đau đến méo mó, Trần Mặc Dương cũng có chút hối hận, cơ thể mảnh mai yếu đuối kia làm sao có thể chịu đựng nổi bị anh xô ngã thế kia.
39 Lúc học đại học, mỗi lần đến kỳ thi thể dục, chỉ chạy 800m cũng có thể làm cho cô đau lưng trong mấy ngày, chứ đừng nói tối hôm qua bị anh ta xếp thành đủ loại kiểu như , dây chằng cũng bị ảnh hưởng rồi.
40 Kim cương tím óng ánh dưới ánh đèn, đẹp lay động lòng người, cô khó hiểu nhìn anh. Anh lại nói: “Không phải sắp đến sinh nhật em rồi sao. ”Cô ngạc nhiên nói: “Anh biết à?”“Uhm.