61 Buổi sáng anh đưa cô đến đài truyền hình, hai ngày nay cô không khóc cũng không làm loạn, rất nghe lời, anh nói cái gì là cô làm cái đấy. Chỉ không thích nói chuyện, trước kia cô cũng không nói nhiều, lúc anh làm việc cô chỉ lẳng lặng làm việc của cô.
62 Có được bài học lần trước, vệ sĩ biết không thể động vào cô, cho nên thấy cô chạy đến cũng không ai dám ngăn cản, đành thả Mã Tuấn ra. Mã Tuấn đi đến kéo tay cô: “Y Khả, gặp em được rồi, đi, về nhà với anh.
63 Cô nhìn thấy anh tự tay bóp nát ly thủy tinh vỡ vụn, máu trên tay giọt xuống khắp sàn nhà. Cô ngồi xuống sô pha trong phòng khách, nhớ đến cảnh vừa rồi ở Thiên Tinh, chân cô run lên.
64 Lái xe của Trần gia đến đón cô. Cách lần đầu tiên cô bước vào biệt thự Trần gia, cùng lắm là mấy tháng, nhưng mấy tháng này đã xảy ta bao nhiêu chuyện, cứ ngỡ như cô đã trải qua hai mươi năm cuộc đời.
65 Buổi trưa, cô đến bệnh viện, không có mẹ ở đó, chỉ có bố cô đang nhắm mắt trên giường trong phòng bệnh. Cô giúp bố kéo chăn lên, ông Từ mở mắt ra thấy con gái, khàn khàn lên tiếng: “Y Khả ư, mấy ngày qua bố không thấy con.
66 Từ Y Khả từ dưới lầu đi lên, bên trong vang lên tiếng đánh nhau, cô đứng ở ngoài không mở cửa đi vào. Người phục vụ bảo lúc nãy hai người không có gọi món này, cô mới chợt hiểu ra, là Mẫn Chính Hàn muốn cô ra ngoài.
67 Cô không mang theo chìa khóa, là bác Trương ra mở cửa, nhìn thấy cô, bà nhẹ nhõm thở ra: “Y Khả, cô đã về rồi. ”Từ Y Khả hỏi: “Sao thế, anh ấy đã về chưa?”Bác Trương nói: “Đã về, nhưng bị thương rất nặng, cả người toàn máu làm bác sợ khiếp, ở trên lầu cả mấy tiếng rồi.
68 Mấy hôm nay trời rất lạnh, vào sáng sớm trời còn lạnh hơn nữa, mười giờ tối, quang cảnh ngoài đường vẫn còn rất náo nhiệt. Bác Trương đã vào phòng đóng cửa ngủ sớm.
69 Cô đã hứa với Mẫn Chính Hàn là sẽ suy nghĩ thật kĩ, nhưng lại không thể quyết tâm rời đi. Cả ngày cô luôn trong tâm trạng hỗn loạn, đắm chìm trong quá khứ.
70 Lúc ấy chỉ có mẹ cô và Y Trạch ở trong cửa hàng, cô gọi từ sau lưng: “Mẹ. ”Bà Từ cứng ngắc xuay người lại: “Cô đến đây làm gì?”Trong lòng cô chua sót nghẹn ngào không nói nên lời, nắm lấy tay Y Trạch: “Y Trạch, vì sao em không đến bệnh viện nữa, bác sĩ Tôn đã nói tay em có hy vọng hồi phục.
71 Anh lặng im ngồi trên sô pha, không chỉ có bác Trương, ngay cả anh cũng không thể tin được, cô không chỉ muốn trốn khỏi, còn có can đảm trốn đi. Lúc đầu anh còn nghĩ là có thể cô chỉ ra ngoài một chút, lát nữa sẽ trở về.
72 Trong phòng Niệm không dính một hạt bụi, có lẽ mỗi ngày bà cụ đều lau dọn sạch sẽ, xem ra bà rất nhớ cháu gái minh, dù sao cũng là người thân duy nhất.
73 Bà Niệm Nghi ra gọi: “Mấy đứa vào nhà đi, vào ăn đã, còn cậu nữa cũng vào ăn một bát đi, ta hôm nay nấu cả một nồi đấy, Y Khả à, bà có bỏ thêm ít rau thì là vào nữa, ngon lắm, đang còn nóng con nếm thử đi, đi rồi thì không có ai nấu ăn cho nữa đâu.
74 Ngày hôm sau lúc cô tỉnh lại đã ở trong phòng ngủ, toàn thân đau nhức. Bác Trương bảo anh đã ra khỏi nhà từ rất sớm. Mấy ngày sau lại anh vẫn luôn đi sớm về trễ, tựa như muốn trốn tránh cô.
75 Chuyện này làm cô hoàn toàn bất ngờ, cô sao có thể mang thai lúc này cơ chứ! Bỗng dưng lại có một đứa con bảo cô phải làm sao bây giờ. Cô xoa bụng, không thể tin được rằng nơi đó đang tồn tại một sinh mệnh, rồi mấy tháng sau sẽ ra đời một thiên thần bé nhỏ.
76 Trên xe, Trần Mặc Dương nói: “Đến khách sạn trước đi, vừa mới bay mấy tiếng, cô ấy lại chả ăn được gì. ”Từ Y Khả xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Em không sao, ngồi có mấy tiếng thôi mà.
77 Gần đây anh rất bận, mấy hôm trước có một cô gái trong Thiên Tinh ra ngoài tiếp khách bị chết trong phòng khách sạn. Bên phía pháp y bước đầu đã xác định nguyên nhân cái chết là do bị lạm dụng tình dục.
78 Từ Y Khả cảm giác được mấy ngày nay anh luôn có tâm sự. Cô hỏi anh có phải ở bên Thiên Tinh đã xảy ra chuyện gì không. Anh trấn an: “Không có, em đừng nghĩ lung tung.
79 Hôm nay là ngày đưa tang ông Từ, theo phong tục ở quê, ông Từ vừa năm mươi tuổi đã ra đi lại còn chết tha hương, đây là điềm xấu. Cho nên nếu đem tro cốt ông về quê thì rất phiền phức, người dân ở đây lại rất bảo thủ sẽ không cho phép đưa tro cốt ông Từ vào thôn.
80 Sau khi sinh Từ Y Khả ở lại bệnh viện một tuần rồi liền về nhà, với cô, bệnh viện là nơi ám ảnh nhất trên thế giới này. Trần Mặc Dương đồng ý, nhưng căn hộ hiện tại quá nhỏ anh muốn đổi một căn lớn hơn có sân chơi rộng để em bé sau này có thể vui đùa ở đó.