41 Từ Y Khả không biết mình ra khỏi nơi đó như thế nào, ngồi trên taxi cả đầu đều là hình ảnh Trần Mặc Dương ôm Triệu Vịnh Oái đi ra ngoài. Lòng bàn tay nắm điện thoại đã chảy mồ hôi.
42 Lúc ấy anh muốn hôn cô, cô tránh đi, mở giây an toàn chuẩn bị xuống xe. Anh ta khóa cửa xe lại, nói: “Gần đây em càng ngày càng to gan hơn đấy. ” Được cưng chiều mà sinh kiêu ngạo, xem ra anh đã chiều hư côCô không trả lời anh, giọng bình tĩnh nói: “Mở cửa, em phải đi.
43 Anh ta nói: “Em lặp lại lần nữa xem!”“Em nói, ở bên cạnh anh em chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ, chưa bao giờ!”Anh ta cười cười, gật đầu, nụ cười ấy ngay lập tức biến mất.
44 Mở cửa ra, Trần Mặc Dương không đi vào ngay. Căn phòng tối tăm, yên lặng không một tiếng động. Anh đứng ngay cửa, mắt bắt đầu thích ứng với bóng tối, nhờ vào ánh sáng của ánh trăng nhìn quanh một vòng, một trận kịch liệt trên sàn nhà lúc chiều bây giờ đã trống trơn.
45 Đạo diễn Phùng thấy Trần Mặc Dương đi vào, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, bắt tay với Trần Mặc Dương, nói: “Ôi, Trần tổng, anh thật sự là một người bận rộn, gặp anh thật sự không dễ chút nào, tôi còn đang định mượn mặt mũi của Từ Y Khả để mời anh…”Lại quay đầu nháy mắt với Từ Y Khả: “Y Khả, cô xem…” Câu nói tiếp theo của đạo diễn Phùng còn chưa ra khỏi miệng, Trần Mặc Dương đã ngồi xuống đối diện Từ Y Khả , ôm cô gái trẻ bên cạnh, nói: “Đạo diễn Phùng anh cứ nói đùa, như tôi đây , sao có thể bận rộn bằng các vị được.
46 Từ Y Khả xiêu vẹo xuống xe, ánh đèn xung quanh chiếu lại, trước mắt cô là một thể giới lung linh, huyền ảo. Hôm nay vì để hợp với lễ phục, cô mang một đôi giày cao gót đến mười phân, bước từng bước lều khều.
47 Mã Tuấn không ngờ rằng mình vừa xoay người rời đi không đến mười phút trở về đã không nhìn thấy bóng dáng Từ Y Khả ở đâu cả. Anh phiền lòng, lo lắng, cô là con gái lại còn uống rượu một thân một mình về trong đêm khuya không biết có xảy ra chuyện gì hay không.
48 Mã Tuấn hẹn cô ăn cơm buổi tối, cô còn chưa nói ra lời từ chối thì bà Từ đang quang minh chính đại nghe trộm đã véo vào cánh tay của cô, cô đành phải nói: “Để tôi mời anh đi, vừa hay anh cũng rủ cả anh bạn cảnh sát của anh nữa nhé, tối hôm qua đã phiền các anh như vậy tôi rất ngại!” Anh nắm chắc cơ hội hiếm có này, liên tục nói được.
49 Trên đường cao tốc Bắc Hiến xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng. Chín chiếc xe gặp sự cố, mười bảy người bị thương, trong đó có một chiếc xe Bentley có biển số xe là bốn số 8 bị phá hủy gần như hoàn toàn, không rõ danh tính chủ nhân của chiếc xe ấy.
50 Chu Lạc Khiết bước vào phòng bệnh mang theo túi quần áo để anh tắm rửa. Phòng bệnh này rất cao cấp, nội thất cùng thiết kế có thể so sánh với khách sạn năm sao, không giống với phòng bệnh viện chút nào.
51 Nhìn thấy bộ dáng kia của Trần Mạc Dương, Giang Văn Thao không thể kìm được cười ồ lên. Trần Mặc Dương mặc kệ anh, không thèm để ý. Giang Văn Thao nói: “Không được rồi , nhìn thấy bộ dạng của cậu là tớ càng muốn cười … Cậu bình thường lái xe tốt lắm mà, đây chỉ có ghẹo qua ngã cua sao lại để xảy ra tai nạn cơ chứ.
52 Tết âm lịch đang đến gần, đáng nhẽ đây là thời gian vui vẻ của gia đình, nhưng Từ Y Khả lại cảm thấy bầu không khí trong nhà có cái gì đó không thể giải thích được.
53 Quyết định của Từ Y Khả làm cho bà Từ ngày đêm mong chờ nay lại trở tay không kịp, bà không nghĩ rằng con gái mình khi trở về đã hồi tâm chuyển ý, mà thậm chí còn nhảy vọt lên kết hôn.
54 Chỉ còn một tuần nữa là đến hôn lễ của cô và Mã Tuấn. Công việc chuẩn bị hết sức bận rộn, nào là trang trí nhà mới, mua nội thất, chụp ảnh cưới, lên danh sách khách mời vả cả những việc vụn vặt chồng chất, tất cả làm đầu cô căng lên.
55 Bóng đêm bao phủ cả bầu trời đen kịt. Trong căn phòng của khách sạn, khuôn mặt đầy thịt dữ tợn của Chương Kinh Hoa hơi co giật. Ông ta rút một điếu thuốc ra, Hà Tư Vận ghé vào châm thuốc cho ông.
56 Hành lang bệnh viện hẹp dài, cô đi theo chiếc giường đẩy, chân như nhũn ra, một trước một sau hai người nằm trên giường là người thân nhất của cô. Máu chảy từng giọt từng giọt dọc theo đường đi , bộ ga giường dưới thân ông Từ đã nhuộm đỏ.
57 Mưa vẫn rơi, cô không biết mình khóc trong bao lâu. Lúc cô tỉnh lại đã ở nằm trên giường, Mã Tuấn ngồi bên cạnh. Cô muốn dậy, cô còn phải đến xem bố thế nào, còn có Y Trạch, từ lúc biết tay mình bị tàn phế đã mấy ngày không nói chuyện.
58 Đêm khuya sân bay vẫn ồn ào đông đúc, trên màn hình lớn trong đại sảnh hiển thị chuyến bay từ Bắc Kinh đến Giang Nhạc 5733 sẽ hạ cánh trong mười phút nữa.
59 Lúc đến bệnh viện trời đã gần sáng , cô vào phòng bệnh thăm bố. Ông từ vẫn hôn mê, cô áp sát mặt mình lên mặt bố. Khuôn mặt của ông Từ ướt đẫm vì những giọt nước mắt bi thương của con gái.
60 Trên đời này chuyện đau đớn nhất là yêu còn khó hơn chết. Đã từng có không ít năm tháng bên nhau, cuối cùng cũng trở thành ngõ cụt. Lựa chọn của cô là dùng cách thức ác liệt nhất để nói cho anh rằng, tất cả mọi người đều phải trả giá cho hành động của mình, ngay cả anh cũng không ngoại lệ.