161 Hai ngày sau, Mục Thanh Thanh rốt cuộc được Lưu Tố mang đến tin tức tốt. Hắn móc nối gặp được Cao Khôn, đồng thời hẹn gặp Cao Khôn ở ngoài cung. Mục Thanh Thanh đã sớm chờ gặp gỡ cùng Cao Khôn ở trong gian phòng bao mà Lưu Tố đã an bài.
162 Nhưng Tuyên Thiệu ngồi không nhúc nhích. Con ngươi đen nhánh sâu không thấy đáy. Một hồi lâu, chái phòng phía đông truyền đến tiếng khóc của con gái Dao Kỳ, hắn mới như hoảng hốt bừng tỉnh, chậm rãi nói rằng: “Không phải là Cao Khôn.
163 Lúc màn đêm buông xuống, Tuyên gia đã tắt đèn, viện tam tiến vắng vẻ không tiếng động. Tuyên Thiệu toàn thân y phục dạ hành, nằm trên mái nhà thật cao.
164 Ném phất trần, Huyền Cơ Tử giơ tay lên đánh một chưởng vào đầu vai hắn. “Chặt đứt gân tay gân chân ngươi, phế võ công của ngươi cũng khó giải được mối hận trong lòng ta!”Cao Khôn trong tiếng gào thét đau đớn thấp thoáng nghe được Huyền Cơ Tử nói một câu như vậy.
165 “Có thể để cho Tuyên thừa tướng đích thân giám trảm thật là may mắn của ngươi!” Đao phủ toàn thân bỉ giáp* màu đỏ phun một ngụm nước miếng lên trên đại đao.
166 Ta không ngờ ta có thể lại mở mắt nữa. Ngực đau rát, gần như khiến ta không thở nổi. Ta đã cho rằng ta sẽ chết như vậy, ta cũng không có ý định sống tiếp nữa.