141 Đêm trừ tịch. Tuyên Thiệu cả ngày toàn thân áo đen cũng bị Yên Vũ ép mặc một bộ đỏ chót thích hợp với ngày hội. Màu sắc rực rỡ khác thường làm rạng lên vẻ khôi ngô tuấn tú của Tuyên Thiệu.
142 Thị vệ núp ở một nơi bí mật gần đó lập tức bảo vệ Hoàng đế vào chính giữa. Lấy thân thể làm khiên thịt, bốn phía chặt chẽ. Chỉ thấy cung nữ quỳ rót rượu trước ngự án của Hoàng đế như là bị cái gì bắn trúng, bỗng kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất không dậy nổi.
143 Cửa cung đã mở, bên này Tuyên Thiệu lục soát vẫn không có tiến triển. Thể lực của Yên Vũ cũng từ từ chống đỡ hết nổi. Tuyên Thiệu đưa nàng về Tuyên phủ trước.
144 Tuyên Thiệu đưa mắt nhìn xe ngựa đi xa, quay đầu lại nhìn Lộ Nam Phi, nói: “Bên Cao Khôn không nói gì sao?”Lộ Nam Phi chậm rãi gật đầu. “Dạ, không chịu nói gì cả.
145 Lộ Minh Dương gần như không ngủ không nghỉ lật hồ sơ thái giám trong cung thu nhận gần mười năm qua. Thượng Quan Hải Lan theo cùng hắn, thật sự mệt vô cùng, đang dựa vào kệ ở bên chợp mắt ngủ.
146 Trong mắt Cao Nhượng cuồn cuộn tức giận. Nhưng hắn cũng không có tức giận đứng lên, cũng không có ra tay với Tuyên Thiệu, mà là một mực đè nén cơn giận của mình, một mực kềm chế bản thân.
147 Hoàng đế cho ba ngày để Tuyên gia dọn ra khỏi Tuyên phủ. Toà Tuyên phủ là do Hoàng đế ban, hôm nay lột bỏ chức quan trên người cha con Tuyên gia, đuổi bọn họ ra khỏi Tuyên phủ thì cũng biểu lộ ân sủng của hoàng đế đối với bọn họ đã đến tận cùng.
148 Lại thấy Tuyên phu nhân nghe vậy chỉ thản nhiên ngẩng đầu nhìn Lưu ma ma một cái. Lưu ma ma cười, thêm trà cho hai vị chủ tử, nhưng biểu hiện trên mặt rất tự nhiên, tựa như hoàn toàn không ý thức được mình đã nói cái gì.
149 Có lẽ là khuôn mặt lạnh của Tuyên Thiệu quá mức lạnh giá nên trong nha môn cũng không ai dám làm khó dễ hắn. Hơn nữa bây giờ Tuyên gia cũng không phải thật sự rơi đài, người vẫn còn ở trong thành Lâm An, nói không chừng ngày nào đó Hoàng đế sẽ nghĩ tốt đến Tuyên gia, nói phục lại liền phục lại.
150 Nàng bỗng nhiên nhớ tới trước khi mình ngủ, bụng dưới có hàng loạt cảm giác căng thắt, nhưng cảm giác cũng không rõ ràng nên nàng không để ở trong lòng.
151 Nhưng thấy nàng vừa dứt lời, Lưu ma ma liền hơi nhíu mày lại, nhỏ đến mức không thể nhìn thấy. Tuyên phu nhân gật đầu. “Vậy để một mình Vương Liễu thị lại, còn lại thì đưa về thôn trang đi.
152 “Vậy ngươi lo lắng ta bởi vì Lưu ma ma mà huyên náo không vui với mẫu thân?”Lần này ngược lại Lục Bình không vội phủ nhận, mà là khẽ gật đầu nói: “Lưu ma ma là theo phu nhân tới, nghe nói phu nhân đối với bà ta tin cậy có thừa, tình cảm không giống bình thường.
153 Tuyên Thiệu chạy một mạch không ngừng, lúc về đến nhà toàn thân ướt sũng, cả người như mới được vớt lên từ trong nước. “Thiếu phu nhân ở đâu? Em bé sinh ra rồi sao?” Vẻ mặt khẩn trương gấp gáp của Tuyên Thiệu đúng là tôi tớ ở Tuyên gia chưa từng biết đến.
154 “Tắm ba ngày hay đầy tháng đều không có làm lớn, cũng là uất ức Yên Vũ. ” Tuyên Văn Bỉnh không động đũa, mở miệng nói trước. Yên Vũ lập tức đứng dậy. “Phụ thân nói đi đâu vậy, con không uất ức.
155 Nháy mắt thu đi đông đến. Nghe nói Đại hoàng tử của Tây Hạ đã đăng lâm đế vị. Lão hoàng đế Tây Hạ bệnh qua đời. Lúc Yên Vũ nghe được tin tức này thì cũng chỉ hơi thở dài một tiếng.
156 “Mẹ… mẹ…” Tuyên Cảnh ngồi ở trên trường kỷ, trong tay đang cầm quả cầu vải nhét lục lạc may bằng những mảnh lụa màu sắc rực rỡ, giương cái miệng nhỏ nhắn cố sức học nói.
157 “Mẫu thân, không phải là chuyện lớn mà, cần gì nổi giận. Chẳng phải là chỉ vấp té một cái sao?” Yên Vũ cau mày nói. Tuyên phu nhân lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái.
158 Sau khi Tuyên Cảnh đi ra ngoài liền lôi kéo Linh Nhi chơi đùa ở trong sân. Mấy người Đăng Tâm cũng đi theo hầu hạ tiểu công tử. Trong phòng chính chỉ còn lại hai vợ chồng Yên Vũ và Tuyên Thiệu.
159 Hoàng đế nhìn Thái tử, nhất thời lại do dự. Thái tử chưa từng lập đại công, hơn nữa làm người cũng thật là bình thường. Nếu có thể dựa vào xua đuổi Tây Hạ, lập được công lao, cũng có ích đối với sau này đăng cơ ngồi vững ngôi vị Hoàng đế.
160 Tiệc đầy tháng của hai đứa bé mặc dù không làm lớn, nhưng vẫn có khách khứa tụ tập. Lần này Yên Vũ sinh hai đứa bé, Tuyên phu nhân căn dặn nàng phải ngồi đủ hai tháng tròn mới có thể ra khỏi phòng.