101 Mặc dù giọng nói của hắn không lớn, hơn nữa rất nhiều người quỳ trong Hoa Âm điện. Nhưng toàn bộ lời của hắn vào lỗ tai Yên Vũ. Lúc này Yên Vũ hoàn toàn hiểu ra Mục Thanh Thanh vừa diễn kịch vừa giả thần giả quỷ.
102 Trong thư nàng đã ám hiệu vườn quế ngày ấy, có lẽ hoàng hậu biết ý tứ của nàng, nên người phái tới tất nhiên sẽ là tâm phúc. Yên Vũ ở trong phòng khách của viện chờ người tới.
103 Ngày hôm sau, hoàng đế mới vừa sai người đi giục Hoàng thành ti mau mau báo cáo việc thẩm vấn minh bạch chuyện vu thuật hình nhân. Hồi âm còn chưa tới thì đã thấy một đại thần vẻ mặt vui mừng tìm đến.
104 Hoàng đế ngồi trên long ỷ, xa xa nhìn nàng ta, thấy nàng ta khóc không ra hơi, nhưng không đưa ra một lời. “Hoàng thượng… Người nói người yêu thần thiếp, cho nên lúc nào cũng sẽ thiên vị thần thiếp, cưng chiều thần thiếp, tin tưởng thần thiếp… Đều là gạt người sao?” Mục Thanh Thanh giương mắt, một đôi mắt đẹp khóc đỏ bừng, bình tĩnh nhìn hoàng đế.
105 Khi màn đêm buông xuống, một chiếc kiệu lớn tám người khiêng vội vã rời cung. Đi thẳng tới Cao phủ. Kiệu tám người khiêng vào phủ từ cửa hông. Cao Khôn vội vàng từ trong kiệu bước xuống, đi nhanh về phía hậu viện.
106 Yên Vũ há miệng, nhưng không biết nên hỏi như thế nào. Tuyên Thiệu nhấc chân đi về phía trước, chậm rãi đi vào đình nghỉ mát, nhìn những mũi ám khí ghim lên chỗ hắn và Yên Vũ đã đứng.
107 Yên Vũ không biết mình ngủ lúc nào. Thức giấc là bị tiếng khóc đè nén của Tô Vân Châu đánh thức. Nàng đè thái dương có chút đau, xoay người ngồi dậy từ trên giường, lúc này mới phát hiện tối hôm qua ngủ, mình thậm chí ngay cả áo khoác cũng không cởi.
108 Đáng giá không? Vì người khác mà thay đổi dáng vẻ vốn có của mình?”Tô Vân Châu nhếch khoé miệng cười cười. “Từ ngày đầu tiên hắn lên núi, ta liền thích đuổi theo phía sau hắn, bắt nạt hắn, chọc ghẹo hắn… Về sau võ công của hắn lại giỏi hơn ta nên không bao giờ có thể tiếp tục bắt nạt hắn, liền biến thành đuổi theo hắn, làm hắn vui lòng.
109 “Cậu, không phải cậu là thần y sao? Không phải cậu có thể cứu sống người chết xương đã trắng sao? Cậu mau cứu mẫu thân đi! Cậu mau cứu bà ấy đi!” Yên Vũ khóc nhìn An Niệm Chi siết chặt hai tay mình, khẩn cầu.
110 Lúc Yên Vũ tỉnh lại thì xe ngựa còn chưa về đến Tuyên phủ. Nàng dựa ở trong lòng Tuyên Thiệu. Xe ngựa khẽ xóc nảy cũng không ảnh hưởng quá lớn đối với nàng.
111 “Đi xem công tử về chưa, kêu người chờ ở cửa phủ, công tử trở lại liền lập tức báo cho ta. ” Yên Vũ phân phó Lục Bình. “Dạ. ” Lục Bình lĩnh mệnh đi. Yên Vũ trở về phòng chính.
112 Nhưng có lẽ là nàng đã nhìn lầm? Hay là miếng ngọc bội này không phải là độc nhất vô nhị?Trong lòng Yên Vũ càng nổi lên nhiều băn khoăn. Tô Vân Châu đẩy cửa lãnh cung ra, nàng nhấc chân vào lãnh cung.
113 Yên Vũ thất hồn lạc phách trở lại phòng chính, trông thấy ngọc bội Tuyên Thiệu đặt lên bàn lúc gần đi. Tập trung nhìn, so sánh cùng với ngọc bội Cao Khôn đeo bên hông trong trí nhớ, nàng tin chắc mình không có nhận lầm.
114 Yên Vũ về Tuyên phủ trước. Trễ hơn một chút, Tô Vân Châu mới dỡ xuống hoá trang, cả người mệt mỏi về đến phủ. Nghe thấy Yên Vũ ở trong phòng, nàng ta liền tìm đến.
115 “Thiệu nhi!”Giọng của Tuyên phu nhân truyền đến từ sau lưng Tuyên Thiệu. Yên Vũ nâng mắt nhìn thấy Tuyên phu nhân sắc mặt trắng bệch đang được Lưu ma ma dìu, yếu ớt đứng ở đó.
116 Bóng đêm đã sâu. Trong địa lao không có cửa sổ, nhìn không thấy tình hình bên ngoài, mờ tối, chỉ có cây đuốc u ám trên tường đằng xa ánh đến. Ở chỗ sâu trong địa lao thường có một hai tiếng cười hoặc tiếng khóc bay đến.
117 Người còn lại tiến lên, cùng Tô Vân Châu nhấc Yên Vũ lên, phi thân lên đầu tường rất cao của đại lao. Bỗng nhiên không trung sáng lên tia xanh lạnh. Pháo hoa màu xanh thẫm giống như đuôi phượng hoàng khiến toàn bộ đại lao của nha môn đều rọi sáng.
118 Yên Vũ nhíu mày, chứng kiến bộ dáng hiện giờ của Tuyên Thiệu, nàng càng hận bản thân mình hơn so với trước kia. “Xin lỗi…”Nàng còn chưa nói dứt lời, Tuyên Thiệu lại thả tay xuống.
119 Lục Bình quỳ gối trước mặt Tuyên phu nhân. Tuyên phu nhân sầm mặt ngồi đó. Lưu ma ma nhìn Tuyên phu nhân một cái lại nhìn Lục Bình một cái, thấp giọng trách cứ: “Những chuyện này ngươi chạy tới nói cho phu nhân làm cái gì?”“Phu nhân, người không nhìn mặt thiếu phu nhân nhưng cũng nhìn mặt đứa con trong bụng của nàng ấy chứ?” Lục Bình dập đầu nói.
120 “Mình phải chăm sóc tốt bản thân, đầu tiên là phải sống tiếp mới có có hội trả nợ, bù đắp lại. ” Yên Vũ lẩm bẩm nói. Nàng ngồi ở cạnh bàn. Thấy Lục Bình vẻ mặt vui mừng xoay người ra cửa truyền lệnh, tự nhiên lại nghĩ tới Tô Vân Châu.