61 Đi thẳng qua một con đường, Tuyên Thiệu mới bỏ cánh tay trên vai Yên Vũ xuống. Hai người vừa mới dựa vào chặt chẽ như vậy, giữa hai người đều là mùi đàn hương thơm nhàn nhạt trên người Tuyên Thiệu.
62 Yên Vũ không giãy dụa vô ích. Nàng nghe được toàn bộ trong ngoài quán rượu thật sự có gần trăm người canh phòng. Không biết Nghiêm Yến Sinh từ đâu điều phái đến nhiều người như vậy.
63 Yên Vũ qua cầu liền nghe được có tiếng vó ngựa dồn dập tới. Nàng lui đến ven đường, chậm rãi đi tới, gắng sức phân biệt người cưỡi ngựa tới rốt cuộc là người của Nghiêm gia hay là Tuyên Thiệu?Đáy lòng nàng khẩn thiết mong sẽ là Tuyên Thiệu tìm tới.
64 Yên Vũ được đưa đến trong phòng Tuyên Thiệu. Tuyên Thiệu đặt nàng trên giường gỗ đàn hương rộng rãi thoải mái. Sai người gọi Lộ Nam Phi tới. Yên Vũ chau mày, sắc mặt tái nhợt, chỉ cảm thấy trong tai từng trận từng trận đau đớn sâu sắc, cùng tiếng ông ông chợt gần chợt xa.
65 Ông lão cười ha hả, nói: “Vậy thì ngươi dẫn nàng ta đi đi, không cần nhiều lời gì nữa. ”Tuyên Thiệu hít sâu một hơi, nhìn về phía Yên Vũ. Yên Vũ thấy hắn trông lại thì ngửa đầu cười với hắn, thấp giọng nói: “Cho dù trị không hết cũng không hề gì, bây giờ yên lặng không nghe được chút âm thanh, ngược lại cũng tốt.
66 “Màng nhĩ đã liền lại rồi, may mà lúc trước bị thủng không nghiêm trọng lắm. Có thể bây giờ thính giác của ngươi vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, là bởi vì ngươi trời sinh thính giác khác với người thường, nhưng đợi năm ba hôm nữa là không khác như trước kia.
67 An Niệm Chi nhìn về phía phòng chính một chút, trong phòng chính vẫn im lặng. Ông ta xoay người đi vào chái nhà phía đông. Yên Vũ nằm trên giường thẳng đến màn đêm buông xuống.
68 Yên Vũ cấp tốc từ trong lòng lấy ra gói giấy An Niệm Chi cho nàng, mở ra bên trong là một nhúm bột phấn màu xám đen. Thuốc này một lần cần dùng bao nhiêu? Cậu không có dặn nàng a!Yên Vũ do dự trong phút chốc, quyết tâm đổ hết một gói vào trong ấm trà.
69 Bên ngoài sân, các nha hoàn tám chín tuổi đến hơn mười tuổi đứng thẳng từng hàng, đại khái có ba mươi mấy người, nhân số không ít. Nhưng vẻ mặt mỗi người trịnh trọng, đoan trang, đứng yên lặng như tờ.
70 Nàng không thể làm gì khác hơn là để sang một bên chuyện khuyên Tuyên Thiệu từ bỏ việc cưới nàng làm vợ, đợi đến bữa tối lúc Tuyên Thiệu trở về, ân cần hầu hạ, luôn luôn cẩn thận.
71 Sao thế? Có người à?” Má Từ đứng dậy, mặt cũng khẩn trương. Yên Vũ lắc đầu. “Là một con mèo. ”Má Từ thở ra một cái, ngồi xuống. “Má tính khi nào thì đi?” Yên Vũ thấp giọng hỏi.
72 Yên Vũ giấu thuốc độc ở trong lòng, ngồi lên xe ngựa. Xe ngựa đi loanh quanh, cũng chưa trở về Tuyên phủ. Mà dừng lại bên ngoài một toà nhà ở thành nam.
73 Yên Vũ nhìn gói thuốc trong tay nàng ta, chợt cảm thấy hốt hoảng. Thì ra nàng ta không chỉ đến hù doạ mình một chút, ngược lại đến có chuẩn bị!“Được. ” Yên Vũ mỉm cười đồng ý.
74 Tuyên Văn Bỉnh lắc đầu. “Đã muốn cưới hỏi đàng hoàng thì phải vấn danh, nạp cát, đưa sính lễ. Rất nhiều chuyện phải làm, mười tám tháng sau quá vội vàng.
75 Yên Vũ kềm chế tay đang khẽ run, lật khăn voan lên trên đầu, vén rèm ra. “Ở đó đừng nhúc nhích. Ta đã chờ muội tám năm, ta biết muội cũng đợi ta tám năm.
76 About: Pussycat “Nàng không cần gấp gáp lấy lòng bọn họ như vậy. ” Trở lại trong viện, Tuyên Thiệu thản nhiên mở miệng nói. Yên Vũ kinh ngạc nhìn hắn.
77 Trở lại Tuyên phủ, Yên Vũ đưa ngọc bội trộm được từ trên thân người cứu nàng cho Tuyên Thiệu. Tuyên Thiệu nhìn hoa văn được chạm trổ tinh tế trên ngọc bội, sắc mặt trầm xuống.
78 Yên Vũ giờ mới hiểu được rốt cuộc vì sao Tuyên phu nhân tới. Nàng lập tức nở nụ cười. “Chẳng lẽ mẫu thân cho rằng đây là con thêu sao?”Tuyên phu nhân nghe vậy nhìn nàng một cái.
79 Nếu thân thể không khoẻ, lúc Tuyên phu nhân phái người đi gọi thì nên bẩm báo một tiếng. Không có bẩm báo, bây giờ lại tránh không gặp. Yên Vũ không thể không suy đoán, vị Viên thị này bất mãn mình tiếp nhận phòng dệt, muốn ra oai phủ đầu mình ngay từ đầu đây!Có lẽ là trước kia bà ta trực tiếp nghe lệnh của Tuyên phu nhân, độc quyền ở phòng dệt.
80 Yên Vũ nháy mắt với Tô Vân Châu. Tô Vân Châu lanh tay lẹ chân kéo Lưu ma ma. “Ma ma, bà làm cái gì vậy?” Yên Vũ cười nói. “Thiếu phu nhân nhân hậu như vậy, lão nô vô cùng cảm kích.