121 Yên Vũ móc từ trong lòng ra phương thuốc An Niệm Chi Vviết, giao cho Tuyên Thiệu. “Ông ta nói đây là phương thuốc, thuốc giải thì ngoại trừ ông ta không ai khác điều chế ra được.
122 Yên Vũ vội giơ tay lên bịt miệng nàng ta lại. “Xuỵt, nhỏ tiếng chút. Bây giờ chồng ngươi đã chết, ngươi cũng không sống nổi, con gái của ngươi do ai chăm sóc?”Người phụ nữ nhìn Yên Vũ, nghe nàng nói, giọng nói dịu dàng, thanh âm rất nhỏ, nhưng vẻ mặt cũng ôn hoà, không giống như là người xấu, do dự một hồi, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?”“Ta là thiếu phu nhân của Tuyên gia.
123 Hoa mỹ nhân chăm chú nhìn Mục Thanh Thanh, mặc dù không thấy rõ mặt mũi nhưng nàng ta nghĩ thân hình của người này rất quen mắt. “Không có gì. Chẳng qua là cảm thấy dường như hơi quen.
124 Dùng xong bữa tối cũng không thấy Tuyên Thiệu trở về, Yên Vũ hơi mệt nên nằm trên giường. Nghĩ đợi hắn về thì mình dậy cũng được. Nhưng giấc ngủ này liền ngủ thẳng đến sáng hôm sau.
125 Ngồi hồi lâu nàng thật có chút mệt mỏi, sáng thức dậy quá sớm, lúc này cũng hơi buồn ngủ. Đã qua thời gian ngọ thiện, nhưng mọi người vẫn ở trong phòng chính, chỉ lo chuyện giải độc cho Tuyên đại nhân nên đều đã quên còn có chuyện ngọ thiện này.
126 Tuyên Văn Bỉnh nhịn không được ho khan hai tiếng. Tuyên phu nhân giật mình một cái, vội vuốt ngực cho ông ta. “Đừng nói nữa, ông vừa tỉnh lại. Ta với ông nói chuyện này làm gì! Ông mau mau nằm xuống nghỉ ngơi một chút, ngủ không được thì nhắm mắt nghỉ ngơi cũng tốt.
127 “Tuyên… Tuyên Thiệu…” Yên Vũ nhìn chằm chằm thi thể của mẫu thân trong quan tài ngọc lưu ly, giọng nói không ngừng run rẩy. Cả người nàng đều run đến gần như đứng không được.
128 Ngày hôm đó Yên Vũ đang rầu rĩ ngồi trong hành lang phơi nắng ấm mùa đông, Linh Nhi theo Lục Bình trở về từ tiền viện. Hôm nay Lộ Nam Phi hưu mộc, Linh Nhi muốn đi theo học nhận biết dược liệu, nhưng con bé dường như còn hơi e ngại Lộ Nam Phi, mỗi lần đều phải Lục Bình theo cùng thì con bé mới dám đi.
129 Tuyên Thiệu nắm lấy vai Yên Vũ. “Bây giờ nàng mang thai, cố gắng không nên suy nghĩ nhiều đến chuyện nhọc lòng như vậy, được chứ? Rốt cuộc sự thật thế nào, không thể suy đoán vô căn cứ như vậy, chúng ta cuối cùng sẽ tìm được chân tướng!”Yên Vũ nghe vậy, thu hồi lại suy nghĩ lao nhanh như thúc ngựa của mình, chậm rãi gật đầu.
130 Yên Vũ nghe vậy hơi kinh ngạc, suy nghĩ một chút mới biết được ‘nàng ấy’ trong miệng hắn đúng là Mục Thanh Thanh không thể nghi ngờ gì. Lẽ nào người đàn ông ở trước mặt này là người ái mộ Mục Thanh Thanh?“Ân oán giữa ta và nàng ta không cần nói cho ngươi biết.
131 Nhưng trong nháy mắt lại có một thị vệ bị An Niệm Chi đả thương, có hai người không nắm chặt dây thừng bị té xuống vách đá…An Niệm Chi thấy Tuyên Thiệu xuống lần nữa.
132 Lúc chạng vạng tối. Yên Vũ canh giữ ở bên người Tuyên Thiệu nghe thấy bên ngoài viện có động tĩnh xa xa truyền đến. Nàng lắng tai nghe, thì ra là Tuyên đại nhân và Tuyên phu nhân tới.
133 Ngày hôm đó Yên Vũ đang phơi nắng bên cửa sổ thuỷ tinh trong Noãn Các. Xa xa nghe thấy có người tới hỏi thăm nàng. Trông thấy Mục Thanh Thanh toàn thân quần áo màu hồng, bên ngoài diện áo khoác cùng màu xuất hiện ở trong tầm mắt thì nàng thật không có một chút bất ngờ nào.
134 Lúc này, không chỉ có ánh mắt của Mục Thanh Thanh nhắm về phía trong sân nhìn, ngay cả Lý Hữu cũng đi theo gia đinh nhìn vào bên trong sân. Nghe thấy Tuyên Thiệu kêu một người trong đó vào thư phòng.
135 Thượng Quan Hải Lan nhìn dân chúng chỉ trỏ nghị luận ầm ĩ ở bên ngoài, lần đầu tiên cảm thấy dân chúng có đôi khi cũng không phải đáng yêu dễ gần như vậy, đáng bị người lường gạt.
136 Hoàng đế nhốt mình trong ngự thư phòng, cho tất cả người hầu hạ bên cạnh lui hết, chỉ chừa lại Huyền Cơ Tử ở trong phòng. Ông ta kêu Huyền Cơ Tử trải thánh chỉ ra, cũng để Huyền Cơ Tử mài mực, đích thân cầm bút lông sói.
137 Nhị hoàng tử nộ khí xung thiên. “Ta muốn gặp phụ hoàng, ta muốn ngay mặt hỏi rõ, nếu đây thật là ý của phụ hoàng thì ta dĩ nhiên nghe theo. Nhưng nếu là các ngươi giả truyền thánh chỉ, ta há có thể mặc cho các người định đoạt?”Thị vệ kia liếc hắn một cái, lắc đầu.
138 Tuyên Thiệu giơ tay lên ôm vai của nàng, khẽ gật đầu. Đến khi người tâm phúc đã sắp đặt xong tro cốt của mẫu thân Yên Vũ, Tuyên Thiệu sai người khép lại quan tài ngọc lưu ly như cũ, trở về trong mật thất lần nữa.
139 Tuyên Thiệu sai người mời Lý Hữu đến thư phòng của hắn. Lý Hữu cũng bị nội thương. Mặc dù trong khoảng thời gian này luôn điều dưỡng ở Tuyên phủ, nhưng nội thương không phải nói khoẻ là có thể khoẻ lại.
140 Hôm qua Tuyên Thiệu về nhưng không có nói tới chuyện Mục Thanh Thanh gặp hắn, nhưng hắn nói Mục Thanh Thanh sẽ theo Lý Hữu cùng rời khỏi Lâm An. Hắn buộc Lý Hữu công khai lộ mặt một lần.