1 Đàm gia, tại Lạc Dương là một gia tộc nổi tiếng, không phải bởi vì Đàm gia giàu có nhất nước, mà bởi vì Đàm gia có ba vị mỹ nhân. Đàm lão gia nhà họ Đàm, nếu nói về tướng mạo có thể còn hơn cả Phan An tái thế, ông có một thê, hai thiếp, đáng tiếc thê thiếp mất sớm, chỉ sinh ra được ba vị thiên kim, không có con trai.
2 Đàm Ngu Cơ hơi mơ màng tỉnh lại, trước mắt nàng mặt đất bẩn thỉu hỗn độn, cảnh vật nằm ngang, một lúc sau nàng mới hiểu, thì ra do nàng nắm úp sấp dưới đất.
3 Đàm Ngu Cơ hoảng sợ mở mắt, đập vào mắt là khuôn mặt của một nam nhân xa lạ gần trong gang tấc!"Buông ra. . . . . . " Nàng hoảng hốt muốn dãy ra muốn rời khỏi vòng tay hắn.
4 "Đại ca huynh có phải hay không. . . . . . Đem chuyện của Ngọc Tú mà liên tưởng đến cô nương ấy?" Do dự một chút, cuối cùng hắn cũng hỏi ra miệng. "Nàng quả thật làm ta nghĩ đến Ngọc Tú, bất quá việc này không ảnh hưởng đến việc ta muốn cưới nàng ấy.
5 "Buông ra. " Hạ Liên đưa tay đẩy thân hình cường tráng đó ra. "Trước hết phải thay y phục ướt đó ra. " Hắn cẩn thận buông nàng ra. "Không cần!" Nàng nàng sao có thể ở trước mặt hai nam nhân thay quần áo.
6 Mõ điển canh bốn, một đêm ngủ không an giấc, Đàm Ngu Cơ mở mắt. Bên ngoài mưa vẫn lất phất rơi, gió theo cửa lùa vào khiến căn phòng trở nên lạnh buốt.
7 Hỏa Ngọc Hành nhíu mày cười nhẹ, nàng tin tưởng hắn như vậy, làm cho hắn cảm thấy Rất vui vẻ. "Ta rất vui vì nàng tin tưởng ta, vẫn phải cho nàng xem chứng cứ nhỉ !" Hắn lấy từ thắt lưng một lệnh bài đưa cho nàng.
8 "Ở đây có bậc thang. " Hắn đi chậm hơn trước rất nhiều. "Đa tạ Tướng quân, Nhưng xin tướng quân buông tay ta ra. . . . . . " Đàm Ngu Cơ bỏ đi ý tưởng vớ vẩn trong đầu, thì hắn đột ngột quay người lại ôm lấy nàng vào lòng, cả hai vọt đến sau vột cây cột.
9 Tờ mờ sớm, Nguyên Tổng quản liền chạy đến viện sau của phòng tôi tớ , là nơi ở của hơn mười nha hoàn, Quản sự Lâm đại nương quản lý các nô bọc nữ vội vàng hỏi.
10 Tiết trời tháng hai, mang theo cái buốt giá, lạnh lẽo của đầu xuân, sáng nay trời có chút ấm hơn, không nghĩ đến ban đêm lại vẫn lạnh như vậy, còn loáng thoáng có tuyết rơi, chẳng biết đến khi nào mới thực sự được tận hưởng không khí ấm áp của mùa xuân?Đàm Ngu Cơ nhay tay kéo vạt áo, chầm chậm đến Hàn Pháp Viện.
11 "Đó là bởi vì thẻ tre khi rơi xuống quyẹt qua đầu một đường vừa vặn xước một chút, nó nhỏ đến mức ta căn bản không có cảm giác. " Hỏa Ngọc Hành thở dài, không hiểu nổi tại sao mình lại có nhiều kiên nhẫn như vậy, chính vì không đành lòng thấy nàng lo lắng, muốn xóa ngay những ánh náy trong lòng nàng.
12 Nô tỳ cận thân nên làm những gì nhỉ?Trả lời câu hỏi của Ngu Cơ mà nói, đáp án dĩ nhiên là chẳng cần làm gì cả. Lúc đầu, nàng cho là vì hắn thông cảm tay nàng thương chưa khỏi hẳn, cho nên không để cho nàng làm bất cứ chuyện gì, nhưng theo như những gì trôi qua mấy ngày nay, vết thương trên tay đã khỏi hẳn, thậm chí không còn dấu vết gì, hắn còn cũng chẳng cho nàng làm bất cứ việc gì mà nô tỳ phải làm.
13 "Ngọc. . . . . . Hành. " Lần này tương đối thuận miệng. "Ngọc Hành. . . . . . "Nghe tên của mình từ cánh môi hồng của nàng thốt lên, lại khiến hắn cảm động như vậy.
14 Giải oan. . . . . . Đột nhiên nhớ đến lời nàng khi mê sảng, cha nàng vướng vào oan khuất không rõ? Đến nỗi tạo ra tan cửa nát nhà? khiến cho tỷ muội các nàng trôi giạt khấp nơi?"Học chừng mười năm, vậy nàng nhất định vẽ rất tốt.
15 Trải qua những ngày hạnh phúc, nàng được Hỏa Ngọc Hành sủng ái nàng đến mức không thể dùng lời mô tả. Vậy mà, dù đang đắm chìm trong hạnh phúc, thì những lo lắng trong lòng càng ngày càng lớn hơn, thậm chí càng hạnh phúc, trong lòng càng bị đè nặng bởi cảm giác tội lỗi, nặng nề mức ăn không ngon ngủ không yên.
16 "Ta không phải nói việc này, ta là nói trên mặt ta có vết xẹo. "Hỏa Ngọc Hành khẽ nhếch cắn môi , một lát mới hỏi: "Nàng để ý sao?""Chẳng lẽ chàng không sợ cưới một thê tử như vậy sẽ bị mọi người chê cười sao?" Nàng một lòng muốn hắn đổi ý.
17 Ta không phải!" Đàm Ngu Cơ liều chết lắc đầu, lát sau mới tiêu hoa xong lời của hắn, tỏ ra hoảng sợ. "Đợi chút, Chàng nói là. . . . . . Chuyện mật thám ám sát, thật sự đã xảy ra?""Phải! Ở Kinh Thành đại khái 2, 3 lần, ở biên quan thì thường xuyên hơn, có đếm cũng đếm không xuể, việc này có quan trọng gì.
18 Đàm Ngu Cơ ngồi chồm hổm trên mặt đất, cằm tựa trên đầu gối, cầm một cây quạt quạt mo quạt lửa lò trong tay, trên lò đang nấu một ấm nước, nàng đang chuẩn bị nước pha trà cho Ngọc Hành.
19 "Hành ca ca là thân phận gì, loại người như ngươi đứng bên cạnh, rõ ràng là bôi nhọ Hành ca ca!""Tiết Ánh Tuyết, ngươi câm miệng!""Ca! Huynh thật sự là sai rồi, Hành ca ca nhất định do nhớ đến Ngọc Tú, cho nên tội nghiệp nàng, không đành lòng phụ nàng; nhưng huynh phải ngăn Hành ca ca lại! Tại sao có thể mặc cho nàng nàng ở lại bên cạnh Hành ca ca, còn vọng tưởng gả cho Hành ca ca, quả là không biết xấu hổ!"Ngọc Tú? là người thân của Ngọc Hành sao? Thương nhớ gì kia chứ? Đàm Ngu Cơ cảm thấy có chút nghi hoặc.
20 "Vâng" tổng quản phu nhân lập tức chạy vào trong phòng, liếc nhìn Tiết Ánh Tuyết ngồi dưới đất một cái, thầm rủa một câu"Nghiệp chướng" , liền chạy đi lấy cây kéo, đem ra ngoài.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Dị Năng
Số chương: 50