81 Ánh mắt Yên Vũ hơi kinh ngạc nhìn Tô Vân Châu, nhất thời trong lòng lại không thể không hâm mộ nàng ta. Có thể can đảm cố chấp đi yêu thích như vậy, không chút kiêng kỵ làm chuyện mình muốn làm, không bị mọi ràng buộc mà theo đuổi thứ mình muốn.
82 Bây giờ thì nàng biết rõ Tuyên Văn Bỉnh thật sự không có đến. “Đoạn đường này bôn ba, sẽ rất vất vả. Uất ức cho nàng rồi. ”Ban đêm, khi Tuyên Thiệu ôm Yên Vũ ngủ, nói nhỏ ở bên tai nàng.
83 Tuyên Thiệu đưa Yên Vũ về phòng. Không nói một lời, xoay người muốn đi. Yên Vũ lập tức gọi hắn lại. “Tướng công!”Tuyên Thiệu đưa lưng về phía nàng, dừng bước.
84 Nhưng khoảng cách quả thật hơi xa, cũng có thể là nàng nghe lầm. “Đến chỗ ấy đi!” Yên Vũ chỉ vào hướng âm thanh truyền tới, nói. Tuyên Thiệu và Lộ Nam Phi nghe vậy lập tức nhìn nàng.
85 Một đêm này, thành Tuyền Châu thật là yên tĩnh. Không có bất kỳ gió thổi cỏ lay. Ngày hôm sau, các nơi cũng bình an khoẻ mạnh, không có người báo cáo chuyện ác nào.
86 Nửa đầu hôm hắn ở lại dịch quán cùng nàng, sau nửa đêm thì hắn dẫn người đi tuần tra. Mấy ngày nay thành Tuyền Châu vẫn yên lặng. Từ sau ngày gặp phải người mặc áo choàng mũ đỏ, không xảy ra một án giết người lấy tim nào nữa.
87 “Nàng làm sao vậy?”Hắn cũng thấy nàng bất thường. Ngày thường Yên Vũ kiên cường ẩn nhẫn, không oán giận. Ngay cả đoạn thời gian lỗ tai chấn động bị điếc, nàng vẫn kiên cường cười đối mặt.
88 Chỉ thấy dáng nhảy đang xinh đẹp của vũ cơ đó không biết sao dưới chân trợt một cái, cả người… rốt cuộc té nằm trên đất. Lần này thật sự té quá nặng, rốt cuộc át tiếng tấu nhạc bên cạnh, khiến cho tất cả mọi người trong điện không khỏi nhìn về phía ả ta.
89 “Nhưng mà ta chỉ gặp sơ qua Mục chiêu nghi vài lần, ngay cả nhận thức với nàng ta cũng không nói tới, huống chi nàng ta là phi tần của phụ hoàng…” Thái tử vẫn hơi do dự.
90 Lý thái y nghe vậy run rẩy, vội quỳ xuống đất. “Mục chiêu nghi tha tội, vi thần không dám gạt người. Vi thần không thể đảm bảo với người không phải là bởi vì thân thể của người không tốt.
91 Yên Vũ thấy hoàng hậu cũng nhìn lại phía bên này, liền lạnh lùng nói: “Ta với ngươi có chuyện gì tốt để nói?”“Sao, ngươi không dám? Ngươi dám hãm hại ta vào cung, ngươi dám đoạt Tuyên Thiệu, ngươi dám ruồng bỏ tình nghĩa tỉ muội của chúng ta.
92 Yên Vũ lên xe ngựa, Tuyên Thiệu cũng lên theo. Tô Vân Châu lau lau nước miếng chảy trên cằm, trong lòng chua chát nghĩ, khi nào thì sư huynh cũng có thể đối với mình như vậy.
93 Mục Thanh Thanh nhíu mày, hỏi ngược lại: “Đây là tẩm cung của ta, Hoa mỹ nhân cho rằng ta không ở trong tẩm cung nghỉ ngơi thì nên ở nơi nào?”“Ngươi! Cung nữ thiếp thân của ngươi thông dâm với thị vệ, chẳng biết liêm sỉ, ở trong cấm cung làm ra chuyện tằng tịu với nhau! Đó là ngươi cai quản bên dưới không nghiêm dẫn tới lỗi lầm! Ngươi còn không thấy ngại ở chỗ này nghỉ ngơi?” Hoa mỹ nhân phản ứng cũng coi như là mau.
94 Một mâm thức ăn sắc hương vị đầy đủ được dâng lên bàn ăn của phòng chính. Tuyên Văn Bỉnh và Tuyên phu nhân đều ngồi ở một bên nói chuyện phiếm. Tiết thị sờ chiếc vòng tay trên cổ tay mà thiếu phu nhân để cho bà ta “bảo quản”, trên mặt cười thành một đoá hoa.
95 Tiếng bước chân của Mục Thanh Thanh càng ngày càng gần. Yên Vũ chậm rãi đứng dậy từ ghế đá trong hành lang, bước về phía trước hai bước nghênh đón, khom người nói: “Cung thỉnh chiêu nghi mạnh khoẻ.
96 “Nô tì không có hạ độc trong trà, cho nên muốn tự mình thử trà, chứng tỏ trong sạch. ” Yên Vũ để chén xuống, nói. Tuyên Thiệu trừng mắt nhìn nàng, nâng tay muốn thúc nàng ói ra.
97 “Trong cung thêm con nối dòng là phúc khí của hoàng thượng, cũng là phúc khí của hoàng hậu nương nương. Thần thiếp chúc mừng hoàng hậu nương nương. ” Yên Vũ cẩn thận nói.
98 Lại qua một lúc lâu, nàng mới rời khỏi phòng đá, rời khỏi chái nhà phía đông. Khi xuất hiện ở trước xe ngựa thì trong mắt đã bình tĩnh không gợn sóng.
99 Không bao lâu, Cao Khôn liền đẩy cửa điện ra từ bên ngoài, trên vai hắn còn khiêng một người. Mục Thanh Thanh sợ hết hồn, trốn ở sau lưng người đàn ông.
100 Tựa như phủ thừa tướng huy hoàng một thời bất quá chỉ là điều tồn tại ở trong ý nghĩ của nàng. Phủ thừa tướng bị diệt cũng chỉ là một án phóng hoả nhỏ nhoi không đáng nhắc tới.