21 Miêu Tử nâng chén bảo:"Uống!" Ngồi nơi trước mặt có chén, trong chén có rượu nhưng A Cát không uống. Miêu Tử khoặm mặt bảo:"Bàn tiệc này chuẩn bị cho chú, rượu cũng vì chú mà chuẩn bị!" A Cát hỏi:"Vì thế mà tôi nhất định phải uống ử" Miêu Tử bảo:"Nhất định!" A Cát ngần ngừ rồi cuối cùng cũng cất chén, một tợp uống cạn:"Rượu Trúc Diệp Thanh!" Miêu Tử bảo:"Trúc Diệp Thanh là rượu ngon!" A Cát bảo:"Tuy rượu ngon nhưng người không tốt!" Mặt Miêu Tử bỗng co rút lại, chiếc vòng tai đeo nơi tai bắt đầu rung động không ngừng.
22 "Chú em" khom mình nhặt cây kiếm của Đỗ Phương lên chọc thẳng vào vũng máu mũi kiếm dính máu và "chú em" liếm sạch. Bỗng gã lật tay cứa tay trái mở một vết cứa, máu tươi vọt ra thì gã ghé miệng vào hút lấy, sau đó mới từ tốn ngẩng đầu lên, thần sắc vẫn không đỗi, "chú em" lạnh nhạt bảo:"Máu người sống mặc, máu người chết mặn quá hóa đắng!" Mặt Hắc Quỷ không nén được cũng hơi biến sắc, hắn lạnh lùng bảo:"Nào ta đâu đã hỏi ngươi nhiều đến thế?" "Chú em" đáp:"Làm một việc gì thì phải làm đến đầu đến đũa!" Hắc Quỷ hỏi:"Đó là lời ai vậy?" "Chú em" đáp:"Lời Ông Chủ Lớn!" Hắc Quỷ bỗng cười vang:"Có người như thế này giúp ông ta, chuyến này chúng ta tới đây cũng khỏi uỗng công!" "Chú em" khom lưng bảo:"Nếu vậy xin mời theo tôi!" Khi gã quay mình đi, tất cả mọi người không nén nỗi trên mặt đều lộ vẻ tôn kính thật sự.
23 Bạch Mộc tuy tuy vẫn nắm chặt đốc kiếm nhưng mồ hôi trên trán đã rơi xuống như mưa. Lão Chủ Lớn lạnh nhạt bảo:"Ta đã sớm bảo mà, ngoài cửa làm gì có bè bạn của các người, nhiều nhất thì cũng chỉ có vài tên lệ quỷ đến thu hồn lấy mạng các người mà thôi!" Tay nắm đốc kiếm của Bạch Mộc nỗi hằn những sợi gân xanh trên mu bàn tay như rắn quấn, bỗng lão bảo:"Hay! Hay lắm!" Giọng của lão đã khàn đặc:"Không ngờ "lấy răng trả răng, lấy máu trả máu" cuối cùng cũng tới!" Phía ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng cười khẩy ngắn.
24 Cây nụy đao này riêng cán đã dài một thước năm tấc. Thông thường các võ sĩ của đảo Phù Tang đều cầm đao bằng cả hai tay. Đao pháp của họ khác hẳn với Trung Thỗ, so với kiếm pháp lại càng khác xa.
25 Trong phòng lúc đó có người sống, có cả người chết, thế mà ông ta có vẻ không thèm để lọt mắt chỉ lạnh lùng hỏi:"Ai là chủ nơi đây?" Lão Chủ Lớn liếc nhìn A Cát, lại nhìn Trúc Diệp Thanh rồi miễn cưỡng lên tiếng:"Giờ coi bộ vẫn là tôi đây!" Người một tay xếch khóe mắt lên ngạo nghễ bảo:"Có khách từ xa tới mà chỗ ngồi cũng không có, chủ nhà như thế chẳng hóa ra quá vô lễ hay sao?" Lão Chủ Lớn còn đang chần chừ thì Trúc Diệp Thanh đã cười vuốt đuôi bê một cái ghế bành tới:"Quý khách tên gì vậy?".
26 Hòa thượng già trầm ngâm rất lâu rồi thở dài bảo:"Không sai! Đúng là Yến Thập Tam! Đương nhiên là Yến Thập Tam!" Trúc Diệp Thanh bảo:"Dưới gầm trời này ngoài phu nhân ra chỉ có Yến Thập Tam biết được chỗ hở trong kiếm pháp của Tạ Hiểu Phong!" Hòa thượng già nói:"Nhưng bản thân chàng ta ở hồ Lục Thủy đã vạch thuyền dìm kiếm rồi thì trên giang hồ có ai biết hành tung của chàng ta ra sao đâu! Chàng ta làm thế nào lại có thể đi tìm Tạ Hiểu Phong thay người khác được!" Trúc Diệp Thanh bảo:"Chàng ta không biết để đi tìm thật!", nhưng gã lại mỉm cười, nói thêm:"Nhưng tôi xin đảm bảo, nhất định họ sẽ vô tình mà gặp nhau!" Hòa thượng già hỏi:"Có thật vô tình không?" Trúc Diệp Thanh phủi áo đứng dậy lạnh lùng bảo:"Có mời? Hay không mời? Có ý hay vô ý? Những chuyện ấy có ai mà tách bạch ra được!" Đêm.
27 Nàng vẫn cười dài, cười mãi không ngừng. "Thế mà giờ đây chàng lại muốn thiếp đi làm những việc đó, chàng chẳng là thằng ngốc thì còn ai?" Tạ Hiểu Phong là thằng ngốc thật ư?Chàng năm tuỗi học kiếm, sáu tuỗi thuộc kiếm phỗ, bẩy tuỗi sang sảng đọc thuộc làu làu thơ Đường.
28 Mộ Dung Thu Hoạch vốn là người thông minh tuyệt đỉnh nên đã nghĩ ra ngay cái đạo lý đó. Tuy nhiên nàng ta còn một điều chưa hiểu. Nàng không hiểu tại sao Hoa Thiếu Khôn không dùng côn vàng, côn bạc, côn đồng, côn sắt mà lại ngoan cố chọn một đoạn côn gỗ thế này?! Mặt trời lên cao.
29 Quả nhiên nghe vậy mặt Hoa Thiếu Khôn biến sắc, nghiêm giọng bảo:"Tại sao ta lại phải trằn trọc không ngủ được? Tại sao ta lại phải uống rượu để tiêu sầu giải buồn?" Trúc Diệp Thanh bảo:"Vì Hoa tiên sinh là người quân tử!" Giọng cười của gã đột nhiên có vẻ châm chọc:"Chỉ tiếc lại không phải người quân tử chân chính!" Tay Hoa Thiếu Khôn chợt run rẩy, rõ ràng là ông ta đang cố sức nén giận.
30 Chủ quán béo đâu dám nói đi nói lại, khom lưng chào mà đi. ở bàn khác có người cười khẩy:"Thằng ranh con này là nhà giầu mới phất hay là thằng điên chết đói đây?" "Chú em" làm bộ không nghe thấy chỉ lẩm bẩm:"Các món ăn này toàn thứ tôi thích ăn, chỉ tiếc là lúc thường khó có dịp được ăn!" Tạ Hiểu Phong bảo:"Chỉ cần ngươi vui vẻ ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu!" Ai mà ăn nỗi một bàn thức ăn như vậy.
31 Gã chạy trở lại thành thị lúc nẫy. Ba chữ thiếp vàng "Lầu Trọng Nguyên" trên bảng hiệu vẫn lấp lánh sáng. Gã xộc vào cửa hàng, xông lên lầu. Trên lầu không dấu máu, cũng chẳng có người chết, cũng chẳng có dấu tích gì là có đánh nhau, chỉ có ông chủ quán béo đứng ngẩn ra ở đầu lầu kinh lạ nhìn gã.
32 Thiết Khai Thành cúi mình bảo:"Khi cha tôi còn sống, vãn bối thường nghe lão nhân gia nói chuyện về Tạ đại hiệp một kiếm tung hoành thiên hạ vô song!" Tạ Hiểu Phong bảo:"Kiếm pháp của ngươi cũng không kém.
33 Miếu cỗ tối tăm, tượng thần trầm mặc nên dù có nghe câu chuyện thê thảm đến đâu cũng không hề mở miệng. Nhưng trong tăm tối kia vẫn tự nhiên có cặp mắt đang lạnh lùng dõi xem các bi thương và tội ác, chân thành và giả dối của cõi thế gian.
34 Là lụa cũng tốt, là kiếm cũng tốt. Đã vào tay Tạ Hiểu Phong thứ gì cũng có uy lực. Mũi tên đã rời giây cung. Cuộc quyết chiến đã bắt đầu. Thiết Khai Thành không còn đất để lùi nữa.
35 Thế rồi khí kiếm đó ập tới giữa hai đường mày Tào Hàn Ngọc và Hạ Hầu Tinh. Không ai đỡ được chiêu kiếm này. Hai gã lùi lại, lùi thật nhanh, lùi thật xa.
36 Rất ít người chôn rượu dưới gầm giường. Chỉ có những nhà đại giầu mới chôn giấu rượu ngon. Các nhà giầu phần nhiều có hầm rượu. Muốn lấy trộm rượu trong hầm rượu dĩ nhiên là dễ lấy trộm hơn ở dưới gầm giường.
37 Bên cạnh lão có một chàng thiếu niên mặc hoa hoét đứng ra cãi lại:"Đây đâu phải chỉ là vết thương xoàng! Vị tiên sinh này bị thương rất nặng đến nỗi tận giờ học sinh này cũng chưa được thấy bao giờ!" "Chú em" trợn mắt nhìn gã bảo:"Ngươi là thứ gì?" Thiếu niên kia bảo:"Học sinh không phải là "thứ gì", học sinh là người tên là Giản Truyền Học.
38 Thi Kinh Mặc hỏi:"Dùng bút mà giết được người ử" Tạ Hiểu Phong hỏi lại:"Ông không tin à?" Thi Kinh Mặc bảo:"Tôi. . . " Tạ Hiểu Phong bảo:"ở bàn kia có bút mực, sao ông không tới thử xem sao!" Thi Kinh Mặc hỏi:"Thử thế nào?" Tạ Hiểu Phong bảo:"Chỉ cần ông tới viết ba chữ là có thể đưa người đó vào chỗ chết!" Thi Kinh Mặc hỏi:"Ba chữ gì?" Tạ Hiểu Phong đáp:"Ba chữ tên người đó!" Thi Kinh Mặc ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Tạ Hiểu Phong.
39 "Tại sao mọi người cứ bảo:"ăn, uống, đĩ điếm, cờ bạc" mà không nói "cờ bạc, đĩ điếm, uống, ăn?" "Ta biết!" "Ông nói là tại sao?" "Vì cờ bạc lợi hại nhất, bất kể ngươi ăn thế nào, uống thế nào, gái gủng thế nào cũng không thể nào sạch bách được ngay nhưng nếu ngươi cờ bạc rất có khả năng chỉ một trận là thua tay trắng.
40 Ngô Đào chậm chạp gật đầu bảo:"Nàng yên tâm, cuộc hẹn của chúng ta, ta quyết không quên đâu!" Lịch Chân Chân bảo:"Ta tin chứ!" Ngô Đào đối mặt với Tạ Hiểu Phong, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng rồi lại không nói một tiếng nào bỏ đi mà không ngoái lại.
Thể loại: Kiếm Hiệp, Tiên Hiệp, Võng Du, Xuyên Không
Số chương: 50