21 - Vậy người hôm đó giúp ta ép cổ độc, có phải là huynh không?
- Là ta.
Tiểu Nhã xác định được câu trả lời thì bỗng xúc động. Người mà bao lâu nay nàng hay mơ thấy lại chính là Quỷ Lệ.
22 Sáng sớm, Trương TIểu Phàm ( Quỷ Lệ) đã ra ngoài chuẩn bị đồ cho hôn lễ, Tiểu Nhã đang ngồi nghịch mèo thì bỗng thấy có người gọi mình:
- Bích Dao?
Nàng khẽ ngẩng đầu nhìn, hóa ra người đến là bạch y nữ tử Lục Tuyết Kì.
23 Đám người Quỷ vương đang quỳ rạp trên mặt đất hô to:
- Thú thần phục sinh rồi. . . . ha ha. . .
Người Thanh vân môn đều ngã lăn ra đất, ai nấy đều hộc ngụm máu tươi trơ mắt bất lực nhìn Tiêu Dật Tài đang phát điên.
24 Ánh mắt nàng mờ dần, nhìn không rõ mọi thứ. Nàng thấy từ trên trời có một luồng sáng trắng đổ xuống. Có lẽ, đây chính là cánh cửa về hiện đại. Nàng nói không có chút sức lực nào:
- Thư Thư! đỡ ta đến kia
Vừa nói nàng vừa nhìn về phía đó, Tăng Thư Thư nhìn theo hướng nàng.
25 Tại bệnh viện XXL, một cô gái đang cầm gậy được một cậu bé chừng 9-10 tuổi đang dắt đi dạo ở bệnh viện rồi ngồi nghỉ ở ghế đá. Tiểu Phi hỏi:
- Chị ơi, sao chị lại lấy dải lụa che mắt lại thế?
Tiểu Nhã nghe được khẽ đờ người.
26 Nàng dầm mưa nên hắt xì một cái. Nhìn cô bé nhỏ hơn mình 2-3 tuổi cả người ướt đẫm mà hắn thấy hơi xót. Tâm trạng hắn thả lòng hơn:
- Không sao.
Hắn nhìn phía sau cặp nàng có mang theo ô mà lại để bản thân ướt sũng thế này là vì sao? Hắn rút ô mở ra che mưa cho nàng:
- Mang theo ô mà không che để bản thân ướt thế này? Cô muốn lấy lòng tôi à?
Nàng ngạc nhiên một lúc.
27 Tiếng gọi của Dương Vy khiến hắn định thần lại hơn. Hắn vội vã gạt tay nàng ra. Lúc nãy do hắn nhìn thấy nàng bị ngã, thương hại nàng mắt không nhìn thấy nên mới qua đỡ nàng, ai ngờ lại xảy ra biết bao nhiêu chuyện.
28 Nàng khẽ chạm tay lên má, lau đi giọt nước mắt còn đang lăn dài.
- Không sao, nhớ lại chuyện xưa nên đau lòng thôi!
Dải lụa che mắt cũng đã ướt đẫm, Triết Minh dỗ nàng như đứa con nít:
- Chuyện không vui thì quên đi, cô xem ướt hết rồi, nhỡ bị nhiễm trùng thì sao! Để tôi đưa cô đến bệnh viện thay cái mới!
Tiểu Nhã vội xua tay:
- Không cần đâu, lát về nhà tôi thay là được, chúng ta vào trong tìm Tiểu Linh trước đi.
29 Hôm nay là ngày cuối cùng nàng đến tái khám, nàng có chút mong đợi!
- Bây giờ tôi sẽ gỡ dải lụa che mắt ra, cô từ từ mở mắt ra, không cần vội
Bác sĩ giỏi nhất bên Anh nói nhẹ nhàng với nàng nhưng ba mẹ, Tiểu Linh, Triết Minh trong lòng đều dậy sóng.
30 Cũng đã được ba ngày kể từ ngày nàng thấy lại ánh sáng mặt trời, Triết Minh luôn bám lấy nàng không để nàng yên chút nào. Nhưng hôm nay hắn bị ba bắt về công ty xử lý vài chuyện lặt vặt nên nàng được yên tĩnh.
31 Lý Phong bỗng mất kiềm chế, hắn ghé sát lại đôi môi đang lẩm bẩm của nàng, đúng lúc đó điện thoại hắn reo lên khiến hắn giật mình tỉnh táo. Hắn vừa làm gì thế? cả bản thân hắn cũng không rõ nữa!
Sáng hôm sau, Tiểu Nhã tỉnh lại, nó lấy kính cận đeo lên để nhìn cho rõ mọi thứ hơn.
32 Tiểu Nhã hơi bất ngờ, sao Triết Minh lại gọi nó là Bích Dao?
Triết Minh như hiểu nó đang nghĩ gì, hắn cũng chẳng vòng vo thêm nữa:
- Tôi nhớ lại hết rồi!
Cả ngày hôm qua, hắn lo cho nó, đi tìm nó không thấy đâu nhưng lại gặp được một người bói toán nổi tiếng.
33 Triết Minh không nói cho Tiểu Nhã biết mình đã gặp Đạo Huyền:
- Để anh đưa em về, ba mẹ em lo cho em lắm.
Nói là đưa nó về nhưng đi được nửa đường hắn lại dừng bên đường:
- Sao thế?
- Tiểu Nhã!
- ừ.
34 Tiểu Nhã hơi đờ người mất một lúc:
- Đợi tôi sao?
Lý Phong mở cửa xe:
- Vào xe rồi nói
Tiểu Nhã lúng túng vào xe, chẳng may va phải thành xe:
- Cẩn thận.
35 Tiểu Nhã vừa vui vừa sợ. Vui vì có thể hắn nhớ được gì đó. Sợ vì sợ hắn nhớ lại lúc nó bỏ rơi hắn. Hắn có trách nó không?
Lý Phong lấy tay xoa xoa mi tâm, cứ mỗi lần cố nhớ hắn lại thấy đau đầu không nhớ nổi.
Thể loại: Xuyên Không, Dị Giới, Huyền Huyễn, Dị Năng, Kiếm Hiệp
Số chương: 50