61 Đường Tiểu Mễ từ từ đi về hướng kia, thậm chí còn mỉm cười, đi tới trước mặt Lâm Dương, nàng thản nhiên cười, "Sư huynh, đã lâu không gặp". Vốn nhìn thấy Đường Tiểu Mễ nở nụ cười đã lâu, trong lòng Lâm Dương ấm áp, nhưng một câu sư huynh, hắn lập tức bị ném vào vực sâu không đáy.
62 Phó Thụy Dương đi theo Lâm Vĩ Ba, gần như nhàn nhã đi tới trước mặt mọi người, Đường Tiểu Mễ nghiêng đầu nhìn hắn, lại không được đáp lại, ánh mắt thâm thúy của hắn không biết nhìn về phía nào.
63 "Tôi cảm thấy rất hứng thú đối với hạng mục này, nhưng…" Hai tay Phó Thụy Dương khoác lên vai Đường Tiểu Mễ, chăm chú nhìn ánh mắt nàng "Nếu như em không muốn, anh liền buông tha hạng mục này.
64 "Được rồi, giải tán đi, Tiểu Mễ giao cho cậu". Dương Sơ Tam đôi tay cắm trong túi quần, huýt sáo một cái, nghiêng người nói: "Tiểu Mễ, người này nếu khi dễ em, đừng sợ, anh sẽ giúp em hả giận".
65 Đường Tiểu Mễ ngày trước cũng thường theo chân bọn Dương Sơ Nhất đi chơi, cũng rất quen với đám người Lâm Vĩ Ba, hiện tại có Phó Thụy Dương ở một bên phối hợp nên cũng rất nhanh chóng làm quen cùng đám người này.
66 Lâm Dương đanh ngồi trong xe, tinh thần có chút thấp thỏm. Những ngày qua hắn còn đang phiền lòng chuyện hợp tác, lòng tự ái của hắn không chấp nhận cùng Phúc Ninh hợp tác lần này, nhưng phải trở về Thượng Hải, hắn lại càng không cam lòng, buổi sáng lúc ra cửa, có một chiếc xe jeep lái đến trước mặt hắn, bước xuống là một người đàn ông mặc quân phục.
67 "Lão già ta đây hại cậu ở Thành phố N nhiều lần bị nhục, cảm thấy uất ức sao?" ông lão cười khẽ, kèm theo ho khan nặng nề. Lâm Dương cúi đầu: "Lão nhân gia, cháu không dám".
68 Thời tiết tháng 3 ở Thành phố N đã bắt đầu trở nên ấm áp, Đường Tiểu Mễ đi trên đường, cảm thụ ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, trong lòng chưa bao giờ thấy bình yên như thế, có một số việc không thèm nghĩ nữa, cũng không cần phiền não, nếu như cuộc sống giờ đã xác định, giờ phút này nàng muốn dừng lại ở đây, không đi về phía trước nữa.
69 Không kịp suy nghĩ, Đường Tiểu Mễ quả thật nghe được tiếng tim mình đập mạnh, mặt úp vào ngực của hắn, cảm nhận được nhịp tim của hắn, nàng không khỏi chôn đầu thật sâu trong ngực hắn, nghe hơi thở của hắn.
70 Đường Tiểu Mễ lập tức bị chọc cười, nàng dở khóc dở cười nhìn Phó Thụy Dương, "Anh tức giận với nó cái gì?" Ngồi chồm hổm xuống vỗ vỗ tay, "Gạo, có phải con bị dọa hay không?" Nói xong Tiểu Mễ liền vuốt ve nó, nàng tại sao lại gọi nó là Gạo thuận miệng như vậy? Gạo ngoan ngoãn vươn lưỡi đỏ liếm liếm lòng bàn tay Tiểu Mễ, Tiểu Mễ cảm thấy trên tay có chút ẩm ướt nóng nóng, hơi có chút nhột nhột nha, cười khanh khách ôm Gạo trong tay, Gạo lại duỗi mình ra, đầu lưỡi liếm lên mặt Tiểu Mễ, chọc Tiểu Mễ cười vui vẻ, cười đến nổi cả người ngồi sập trên đất.
71 Phó Thụy Dương có cảm giác thất bại, hắn chưa bao giờ thất bại như vậy. Từ khi bắt đầu gặp nàng, hắn mỗi ngày không giống nhau, trong mắt nàng phòng bị và kháng cự, nàng vắt hết tâm tư để hủy bỏ cuộc hôn nhân này, nàng không muốn xa rời người kia, hắn đã nhìn ra trong lòng nàng rối rắm.
72 Đường Tiểu Mễ nhìn người trong chiếc gương kia, đầu tổ chim, hai mắt như gấu mèo, vẻ mặt ủ rũ, thắt lưng oằn xuống, nàng hận không thể đập chiếc gương, người này là nàng sao? Tắm rửa sạch sẽ, đầu óc tỉnh táo rất nhiều, lấy ra đồ trang điểm ra, phải che đôi mắt lại, kem che khuyết điểm tỉ mỉ thoa từng chút, nhìn lại người trong gương, rực rỡ hẳn lên, quả nhiên trang điểm mới là việc làm đúng đắn, âm thầm gật đầu một cái, nàng nên đi dạo phố một chút phố, vui đùa một chút, cũng sẽ không còn suy nghĩ lung tung nữa.
73 Lâm Vĩ Ba tức giận đứng dậy, lần trước ở biệt thự, trong lúc mọi người đi tìm hắn, kết quả hắn đang ở trong phòng thong dong ôm một cô gái khác, "Thật là quá đáng!" Nghiêng đầu nhìn Đường Tiểu Mễ, "Hắn vẫn như vậy?"Kéo cánh tay Lâm Vĩ Ba lại, ánh mắt vẫn nhìn đôi nam nữ kia, "Bỏ đi".
74 Sau khi từ Dạ Nguyệt đi ra thì trời đã tối, Lâm Vĩ Ba nhìn dáng vẻ Đường Tiểu Mễ cúi đầu không có tinh thần, trực tiếp lái xe đưa nàng trở về Biệt thự Tây Đơn.
75 Tin tưởng anh, trong lòng anh bây giờ, không có gì có thể so sánh được với em. Trên đời còn có lời nói nào làm động người hơn lời nói này sao? Đường Tiểu Mễ cảm giác mình không thể suy nghĩ được gì nhưng từ đáy lòng cảm thấy rất ngọt ngào, một câu nói này của hắn làm cho nàng cảm thấy tất cả đều tốt đẹp, vẻ mặt hơi hồng lên, nghĩ một chút, lại khẽ cắn môi dưới, nhìn chằm chằm cúc áo màu vàng nhạt trên ngực Phó Thụy Dương, một hồi lâu ngẩng đầu lên: "Anh gạt người!"Giọng nói có chút mềm mại, tinh tế, mặc dù đang chỉ trích Phó Thụy Dương nhưng nghe vào tai càng giống như làm nũng.
76 Người đàn ông bên cạnh nàng hắn biết, là Lâm Vĩ Ba, bạn của Dương Sơ Nhất, nhưng bây giờ bọn họ cùng nhau xuất hiện tại Dạ Nguyệt, không khỏi làm hắn suy nghĩ miên man, dứt khoát ngồi vào bên cạnh cô gái hắn mang theo, đối diện phía họ, từ phương hướng này hắn có thể nhìn thấy rõ ràng hai người kia, hắn cũng không biết khi nhìn xong rồi thì hắn càng điên cuồng ghen tỵ, đây là chỗ nào? tại sao nàng có thể cùng người đàn ông khác tới đây chỗ này? tại sao nàng có thể cười tươi với đàn ông khác như vậy? Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của hắn, nàng cũng nhìn về phía hắn, hắn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, trêu chọc cô gái bên cạnh, cố ý coi thường ánh mắt kinh ngạc của nàng, cũng chỉ là kinh ngạc mà thôi, hắn là chồng hứa hôn của nàng nhưng nàng không đến hỏi hắn vì sao đi tán tĩnh cô gái khác, trong lòng hắn đang mong đợi, chỉ cần em bước tới đây, anh sẽ không so đo bất cứ điều gì.
77 Số chương: 14 3 phiên ngoại (mỗi chương khoảng 11- 16 phần)Tất cả mọi người đều nhìn ra hai người không giống lúc xưa, lúc mới đính hôn, cũng không thấy hai người nói với nhau nhiều, nhưng gần đây không biết tại sao, hai người luôn cùng một chỗ rất hạnh phúc.
78 Đường Kiến Quân cúi đầu không nói lời nào, biết tin cha mắc bệnh, trong lòng hắn cảm nhận thế nào? Từ nhỏ hắn không trầm ổn như đại ca, hắn phản nghịch, hung hăng càng quấy nhưng trong lòng hắn, cha chính là trời, cha tựa như núi cao, cha là thần tượng của hắn, là trụ cột của cuộc đời hắn.
79 Đường Kiến Quân siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Ba, người yên tâm, nếu Thụy Dương có lòng khác, làm tổn thương Tiểu Mễ, con sẽ không bỏ qua cho hắn".
80 "Cậu hai, Chú hai, các người thế nào ở tại phòng Thụy Dương?" Đường Tiểu Mễ hào hứng chạy tới, nhìn thấy hai người Đường Kiến Quân và Dương Ái Dân, không đợi hai người trả lời, Đường Tiểu Mễ cúi đầu ôm Gạo nói: "Gạo, đó là ông cậu hai", ngón tay chỉ Dương Ái Dân, Gạo phối hợp sủa gâu gâu.