21 "Thụy Dương, tháng giêng sẽ làm lễ đính hôn, còn lại từ từ sẽ làm tiếp. " Phó Long Bưu tựa vào trên ghế nhắm mắt lại. Phó Thụy Dương không nói lời nào, trong đầu xuất hiện một bóng người, kinh hoảng, giữ một khoảng cách, tức giận, xấu hổ.
22 Tết năm nay, Dương gia trải qua rất không thú vị gì. Đường Kiếm cho người thông báo cho Dương Ái Hoa, muốn cùng Phó gia chọn ngày lành làm lễ đính hôn.
23 Trương Anh Thụy mặt mày vui vẻ nói: "Đại tiểu thư của ta, đến nhà chồng không giống như con ở Đường gia, đừng nên cho mình đại tiểu thư nữa?"Đường Tiểu Mễ tự động loại bỏ lời nói bén nhọn của Trương Anh Thụy, lăn qua lộn lại, cũng chỉ nhớ hai cái chữ.
24 Biệt thự Phó gia rất cổ kính, cửa chính truyền thống, bên trong là vườn hoa nhỏ, đi qua một lối nhỏ mới đến đại sảnh, Đường Tiêu Mễ rùng mình một cái, dừng lại không đi.
25 Bữa cơm này, hoàn toàn làm Đường Tiểu Mễ không biết cái gì gọi là ăn ngon. "Tiểu Mễ a, dù sao ngày mai cũng sẽ gặp cha mẹ cháu, tối nay ở lại chỗ mẹ Phó nhé".
26 Triệu Tử Quân sai người dọn dẹp một gian phòng rất sạch sẽ, rất ấm áp, Đường Tiểu Mễ lần đầu tiên ngủ ở nhà người khác, lăn qua lộn lại, luôn cảm thấy không ngủ được, tuy nói, nơi này về sau là nhà chồng của nàng nhưng nàng vẫn cảm thấy khó có thể tin được.
27 Hôm nay Tổng Giám đốc của khách sạn Duy Kinh có chút khóc không ra nước mắt. Hắn không biết nên sắp xếp bàn ghế như thế nào để phục vụ đám người kia. Đường Kiếm, Dương Thắng, Phó Long Bưu, ba người địa vị ngang nhau, người nào ngồi vị trí đứng đầu, người nào ngồi ở vị trí phía sau? Trước đó nói là gia đình nhỏ họp mặt nhưng nào ngờ, đầu tiên là ba thanh niên bước ra từ chiếc Land cruise, nói là bọn hắn bao hết chỗ và phải giải tán những người khách khác, ba người này nổi danh huyên náo ở Thành phố N, đâu ai dám đắc tội bọn họ.
28 Phó Thụy Dương quen biết Đường Tiêu Mễ được bao lâu? Nói là bạn học, trong ấn tượng cũng chỉ có cái bóng mơ hồ cảm thấy quen thuộc, thật ra, so với người xa lạ cũng không khá hơn chút nào, hơn nữa ba lần vô tình gặp gỡ, một lần đến gần, hiện tại bảo hắn nên nói Đường Tiểu Mễ như thế nào đây, nói bậy tự nhiên là không thể nói, nhưng nói tốt cũng phải có kỷ xảo, người trong phòng này so với hắn đều hiểu rõ Đường Tiểu Mễ hơn, nếu hắn nói bừa, cho dù Phó Long Bưu có bảo vệ hắn thì ba anh em Dương gia bên cạnh sẽ làm cho hắn out ngay.
29 Tất cả mọi người bắt đầu công việc lu bù, cái này không phải kết hôn mà là đính hôn thôi, Đường Tiểu Mễ có chút không vui rồi. Còn Phó Thụy Dương, cũng không biết hắn đang nghĩ cái gì, đầu tháng 3, hắn thường xuyên đến đại viện dẫn nàng đi ra đón gió, những người đàn ông Đường gia dường như đã dần dần quen sự có mặt của Phó Thụy Dương, ít nhiều, không còn bài xích như lúc đầu.
30 Triệu Vi bình thường rất tùy tiện, vào lúc này rốt cuộc cũng cảm thấy Tiểu Mễ luống cuống, để đũa xuống, kéo ghế ngồi sát bên cạnh Tiểu Mễ. Hai mắt Đường Tiểu Mễ ươn ướt chợt nhìn thấy một gương mặt phóng đại, dở khóc dở cười, đẩy Triệu Vi ra: "Ngươi tìm đường chết a, dựa vào gần như thế làm gì?"Nguyệt Như nhìn Tiểu Mễ như vậy, thở dài một hơi: "Không tệ, miệng rất hung dữ, nói rõ xem có chuyện gì".
31 Ban đêm, trằn trọc khó ngủ, Tiểu Mễ đi xuống ban công lầu dưới, gió lạnh thổi qua làm đầu óc dường như tỉnh táo chút, ngồi tựa trên ghế, từ trong ngăn tủ lấy ra một hộp More màu xanh lá, xé giấy bọc ra, bật lửa châm lên, mùi đắng chát đậm đặc tràn ngập khoang miệng, mang theo vị hương chocolate nhàn nhạt, lúc Tiểu Mễ lên đại học đã biết hút thuốc, More là loại thuốc lá dành cho giới nữ, Tiểu Mễ bình thường sẽ để ở nhà một ít, không có mấy người biết nàng biết hút thuốc.
32 Đường Tiểu Mễ trợn mắt, há hốc mồm nhìn con ma-nơ-canh trên người mặc trang phục Hán màu đỏ, cổ áo thẳng đứng, khuy áo thắt nơ, phía dưới là lai quần, áo khoác dài chấm gót, trên dưới cắt xén đồng loạt, vạt áo bên hông buộc tết lại.
33 Phòng làm việc của Đường Kiến Quân thiết lập tại lầu cuối Cao ốc Tuyền Lâm, Tiểu Mễ tặc lưỡi, phòng làm việc này mau vượt qua gia cư phòng, bên trong phòng có phòng nghỉ ngơi, bên ngoài là phòng tiếp khách, ghế sa lon, ghế dựa, tủ lạnh, nền tường là cửa sổ thủy tinh một mặt thật to từ trên xuống đất, bên ngoài không thấy được bên trong, nhưng ở bên trong lại có thể nhìn thấy phong cảnh phía ngoài.
34 Nghe Đường Kiến Quân nói Dì Vân cháu sẽ trở thành thím của cháu. Đường Tiểu Mễ cảm giác lòng của mình muốn bay nhanh đến đây, bị đè nén nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng có chuyện làm cho nàng vui vẻ, Nguyệt Như vẫn là bạn tốt, Dì Vân và Chú cũng có hy vọng, như thế cho dù mình phải đính hôn thì thế nào? Nếu như lần này đính hôn là một trận chiến, vậy thì cầm vũ khí lên, không thành công cũng thành người.
35 Đường Tiểu Mễ cảm giác trái tim mình không nghe lời mà cứ đập mạnh, nàng vễnh tai, hận không thể thật dài vươn tới tấm bình phong phía bên kia, không đúng, mắt cũng phải nhìn chứ, nhìn xem Phó Thụy Dương bây giờ thái độ như thế nào, dáng vẻ cô gái đó rất đáng thương.
36 Ra khỏi Hội sở số 5, Phó Thụy Dương buông tay đang ôm Tiểu Mễ ra, một mình bước nhanh về phía trước, lúc này Tiểu Mễ mới từ trong mơ hồ tỉnh táo lại, nàng không muốn đi theo hắn, diễn trò cũng đã xong, nàng xem trò vui này xong.
37 Lần này chạy trối chết, Đường Tiểu Mễ cố hết sức làm cho mình bình tĩnh, nàng không phải là đối thủ của Phó Thụy Dương, ít nhất, tạm thời không phải. Thời gian trôi qua rất nhanh, mặc dù rất nhàm chán, mọi người vẫn lo nghĩ đến ngày 15 tháng giêng, lần trước là người lớn hai bên gặp mặt, lần này là đính hôn, nhưng là số người cũng không khác nhiều lắm, nhìn như không cần thiết nhưng thật ra đều là lễ tiết.
38 Phó Thụy Dương gật đầu một cái, "Dì Vân chụp rất tốt". Đường Tiểu Mễ trong lòng buồn nôn, tên đàn ông này thật là biết diễn trò, miệng ngọt như vậy làm gì? Sớm muộn gì cũng phải tan cuộc, nhưng hôm nay hắn ăn mặc như vậy thật đúng là yêu nghiệt a, áo dài từ trên xuống dưới đều là màu đỏ, hai bên xẻ tà, bộ phận xẻ tà có viền màu đen, ngoài mặt nghiêm nghị nhất thời làm tăng thêm mấy phần đáng yêu và thật thà.
39 Ngoại trừ những người nhàm chán bỏ qua một bên, nhìn mọi người vui mừng, ánh mắt Đường Tiểu Mễ thật sự có loại cảm khái của thiếu nữ chờ gả chồng, hóa ra Đường Tiểu Mễ nàng cuối cùng cũng đến ngày này, ngoại trừ người bên cạnh này, không phải do nàng lựa chọn.
40 Nhìn một đôi nam nữ đang bị mọi người vây quanh, Dương Thắng nhíu nhíu mày: "Lão Đường, ông làm như vậy có thể giấu bao lâu? Sau này Tiểu Mễ biết được sẽ rất đau khổ".