41 Sau khi Trương Vân rời đi, Dương Sơ Tam lập tức sáp lại, hôm nay Đường Tiểu Mễ đính hôn, hắn không có chuyện gì, liền sai người chụp hình lại chụp hình, đại ca bị ông nội gọi đi, nhị ca không biết trốn ở chỗ nào nhàn nhã, hắn muốn tìm Tiểu Mễ trò chuyện, nhng nng lun đi cùng Ph Thụy Dơng, thật vt vả mi thy nng một mnh, lúc ny mi vui vẻ nh đứa trẻ chạy ti.
42 Ngày thứ hai, sáu giờ sáng, Dương Thắng đánh thức Sơ Nht: "Con gọi điện thoại cho thng nhc kia, ni nh bọn họ gọi Tiu Mễ rời giờng muộn một chút".
43 Phiền não ném điện thoại di động qua một bên, Đường Tiểu Mễ trong lòng có chút nghi ngờ, là trang đầu các tờ báo lớn sao? Các tờ báo làm sao được phép đăng? gia đình bọn họ bình thường sẽ không để cho đăng công khai như vậy, muốn cắt đứt truyền thông, thực hiện một chút thủ đoạn, làm sao sẽ cho phép xuất hiện chuyện như vậy? Qua ngày 15 tháng giêng, mặc dù thời tiết ấm rất nhiều nhưng vẫn có chút lạnh, Tiểu Mễ vùi trong chăn ủ một lát mới động thân đứng lên mặc quần áo, đầu óc hỗn độn đã không muốn suy nghĩ chuyện gì, gần đây nàng rất hoang mang, nếu mọi người muốn gạt nàng, vậy chỉ có thể tự mình đi khám phá.
44 Vì thức dậy sớm, Đường Tiểu Mễ dứt khoát chui vào phòng bếp, Phó Long Bưu giống như thường ngày, ngồi trong sân xem báo chí, trong phòng bếp, một người phụ nữ đang chuẩn bị bữa sáng, Tiểu Mễ liếc ngoài cửa sổ, nhìn sang cười cười: "Dì à, cháu tới giúp dì nhé".
45 Ăn xong điểm tâm, Phó Thụy Dương cùng Đường Tiểu Mễ đến Dương gia, Đường Tiểu Mễ cũng phải đi thăm viếng thân thích của Phó Thụy Dương, mặc dù cảm thấy rất phiền toái nhưng đây đều là lễ tiết.
46 Đường Tiểu Mễ vẫn cảm thấy thân thích của mình cũng không phải là rất nhiều, đếm tới đếm lui cũng chỉ có hai ông Cậu, một ông Chú, chạy tới chạy lui nhà ông nội và nhà ông ngoại, nhiều hơn nữa, cũng là nhà riêng của ba mẹ.
47 Quen biết Mộc Miên là một chuyện vui ngoài ý muốn, hai người còn hẹn chờ lúc Mộc Miên nghỉ hè đi Thành phố N chơi, Phó Thụy Dương ở bên cảm thấy kỳ quái, hai cô gái này thật đúng là kỳ quái, hai người rõ ràng là mới vừa quen biết, nhưng có thể thân thiết như vậy.
48 Tại Tập đoàn Sâm Quảng, Văn phòng của Dương Sơ Nhất, Sơ Nhất mở ngăn kéo, lấy ra một xấp tài liệu lộn xộn, lông mày rậm nhíu lại. Điện thoại di động kêu lên, nhìn sơ mã số, nhận: "Như thế nào? Không có gặp phải chứ?""Sơ Nhất, cậu hãy yên tâm đi, chuyện người này tớ đều tự thân xuất mã, thằng nhóc kia nhận điện thoại, lái xe đi rồi, hai người không có gặp mặt".
49 Đường Tiểu Mễ có chút kinh ngạc nhìn Phó Thụy Dương từ trên trời rơi xuống, "Sao anh lại tới đây?" Hắn không phải vội vã về công ty rồi sao? Phó Thụy Dương nhìn Lâm Vĩ Ba khẽ gật đầu, dắt tay Đường Tiểu Mễ, không khỏi cau mày, tay thế nào lại lạnh như vậy? "May mà anh tới, mới không gặp một chút? làm sao lại trở thành một người ngốc nghếch rồi?"Vào lúc này, Đường Tiểu Mễ nào có tinh lực cãi nhau với hắn, cả người hình như cũng mất đi động lực, chỉ liếc hắn một cái, lười nói chuyện, mặc cho Phó Thụy Dương dẫn mình lên xe, thắt dây nịt an toàn.
50 Đường Tiểu Mễ ôm bụng đau nói không ra lời, không giải thích được, theo hướng Phó Thụy Dương chỉ nhìn lướt qua, một dòng máu nóng xông lên đại não, một đám quạ đen từ đỉnh đầu bay qua, bây giờ là đầu tháng ba, thần a, ai tới mang tôi đi, không mang theo người này đi! Gương mặt đỏ bừng hoàn toàn nói không ra hơi.
51 Lâm Dương gần đây có cảm giác như cưỡi lên lưng cọp khó xuống, Thành phố N rộng lớn như vậy lại giống như không có đất cho hắn đặt chân rồi, công ty của hắn đặt ở Thượng Hải cũng không phát triển được, phải đưa chi nhánh đến tỉnh thành, mới có thể yên ổn ở một góc, người khác đều nói hắn có một cha vợ là Thị trưởng, sự nghiệp một bước lên mây, lên như diều gặp gió.
52 Lâm Dương lật mở tất cả các tờ báo, tạp chí mà hắn sai thư ký mua tất trên đường về, đưa tin hai nhà kết thân, mỗi một bức ảnh, mỗi một bài đăng đều giống như một cây đao khoét sâu trong lòng hắn, máu tươi đầm đìa, so với lúc nàng xoay người rời đi không nhìn hắn nữa thì bây giờ hắn còn đau hơn.
53 Bên ngoài khu biệt thự xuất hiện thêm một bóng dáng đi vào bên trong. Giờ phút này, nàng đang ngồi xếp bằng trên ghế sofa lên mạng, hắn kiểng chân nhìn vào chiếc laptop nho nhỏ, ngón tay thon dài thỉnh thoảng gõ trên bàn phím, khẽ nhíu mày, vẻ mặt chuyên chú.
54 ESPRESSO là một Tiệm cà phê nổi tiếng Thành phố N, cà phê nơi này được pha chế theo phong cách Nhật Bản. Bọn họ dùng cây thảo mộc khô để rang hạt cà phê, mùi hương của cây thảo mộc hòa vào làm cho cà phê có hương thơm nhẹ nhàng, bền bỉ.
55 Sau khi Đường Tiểu Mễ uống hết cà phê trong ly sứ, nhìn Phan Văn Đình đang trừng mắt nói không ra lời, Đường Tiểu Mễ mở miệng, khẽ cười nói: “Cà phê ở đây rất ngon, nếu cô không uống.
56 Đường Tiểu Mễ ra khỏi ESPRESSO, đứng ở cửa nhìn xung quanh một lần, tìm thấy chiếc xe Volkswagen màu đen của Lâm Vĩ Ba, nàng vẫy vẫy tay, xe chậm rãi quay đầu lại, dừng trước mặt nàng, cửa xe mở ra, Đường Tiểu Mễ chui vào.
57 Tiệc rượu hôm nay là một gặp gỡ, giao lưu, gần như tụ tập nhân vật nổi tiếng các giới của khu vực Hoa Đông, hàng năm cũng sẽ tổ chức định kỳ một lần. Lần này tổ chức tại Thành phố N, nơi này là một tòa biệt thự tư nhân, trang trí đơn giản, khiêm tốn không xa hoa, Ba anh em Dương gia và bọn Lâm Vĩ Ba đứng trên ban công nhìn phía dưới có mấy chiếc xe lục tục đến.
58 Dương Sơ Nhất nhẹ nhàng gật đầu, nói với Đường Tiểu Mễ : "Chú của em đến rồi kia". Đường Tiểu Mễ quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Phương Vân kéo cánh tay Đường Kiến Quân, đi tới bọn họ, một người mặc tây trang thắt cà vạt, một người y phục dạ hội bình thườ g, hai người cũng chỉ mặc y phục truyền thống Trung Quốc nhưng mà Phương Vân rõ ràng cười rất vui vẻ, nàng trước kia chưa bao giờ được phép xuất hiện cùng hắn trong những trường hợp thế này.
59 Mọi người vừa nói vừa cười nhìn rất hài hòa, Đường Tiểu Mễ vỗ vỗ bụng, có chút ngượng ngùng, nàng thật sự rất đói a, từ sáng đến bây giờ, cũng chỉ uống một ly cà phê, Phó Thụy Dương chú ý tới hành động của nàng, lần trước đau sinh lý làm cho hắn khắc trong tâm khảm, chỉ sợ nàng lại có thì đau đầu nhức óc nữa, siết chặt tay của nàng, nhẹ giọng hỏi: "Nơi nào không thoải mái sao?"Đường Tiểu Mễ nhìn mọi người một cái, ngón tay ngoắc ngoắc Phó Thụy Dương, Phó Thụy Dương nghi ngờ khẽ nghiêng người cúi đầu, Đường Tiểu Mễ thì thầm bên tai Phó Thụy Dương: "Em thật đói a, anh dẫn em đi ăn cái gì đi, nơi đó có thức ăn ngon".
60 Không nhìn thấy được ánh mắt của nàng nhưng hắn có thể tưởng tượng nàng ngây thơ như thế nào, đem bánh pút-đing đưa đến trong miệng người đàn ông kia, hai người nhìn lẫn nhau, hạnh phúc giống như không thể chấp nhận bất cứ kẻ nào, Lâm Dương chưa bao giờ ghen tỵ với người nào như vậy, hắn điên cuồng ghen tỵ người đàn ông kia.