101 Phản ứng của Đường Tiểu Mễ giống như kích thích hoặc khích lệ Phó Thụy Dương, trong lòng bùng phát dục vọng mãnh liệt, cả tim phổi cũng bắt đầu tuôn ra một niềm hạnh phúc gần như là cảm giác khổ sở, càng dùng sức ôm lấy người trong ngực, hôn càng hung ác.
102 Bệnh viện quân đội N, trong một phòng bệnh cao cấp, có rất nhiều người lục tục kéo tới, Đường Kiếm vẫn trong trạng thái hôn mê, người tới đều là cấp dưới cũ và chiến hữu cũ của ông cụ, nói là đến thăm bệnh, thật ra thì tất cả mọi người hiểu, bác sĩ đã thông báo chuyện này đã hai ngày rồi.
103 Tại cửa hiệu Dior, Đường Tiểu Mễ mặc bộ lễ phục màu vàng nhạt lộ đôi vai, xoay vòng quanh, uốn éo nhìn mình trong kiếng, ánh đèn flash màu vàng xuyên qua thủy tinh, khúc xạ lên gò má không trang điểm của nàng, tạo thành màu hồng nhạt, ánh mắt e lệ, nổi bậc lên làn da trắng hồng, vô cùng mịn màn.
104 Hai anh em Đường Quốc Khánh và Đường Kiến Quân nhìn Đường Kiếm đã có thể nằm nghiêng nói chuyện, trong lòng có loại ảo giác, hoặc là bác sĩ chẩn đoán sai, hoặc là bệnh viện có sự nhầm lẫn, cha của bọn hắn nhìn tinh thần rất tốt, đôi mắt lấp lánh có thần, vẻ mặt hồng nhuận.
105 Hai ngày nay Đường Tiểu Mễ cảm thấy tâm thần có chút không tập trung, giống như lập tức trở nên yếu đuối, mũi ê ẩm luôn muốn khóc. Chỉ có lúc ôm Phó Thụy Dương nàng mới có thể cảm thấy một chút bình thản, trong lòng càng ngày càng lo lắng, đứng ngồi không yên, mơ hồ có chút sợ hãi nhưng không tìm ra nguyên nhân, tìm không ra nguyên nhân, nàng buồn phiền tới cực điểm, Đường Tiểu Mễ nổi giận vô cớ.
106 Đường Tiểu Mễ nước mắt lưng tròng, nhưng không rớt xuống goịt nào, ngây ngốc nhìn Phó Thụy Dương: "Anh đi đâu vậy, làm sao giờ mới trở về?" Giọng nói sâu kín, nghe như xa vắng.
107 Phó Thụy Dương nghiêng người nhìn Đường Tiểu Mễ, bọn họ bây giờ đang trên máy bay trở về, sau khi từ nông trại trở lại, Đường Tiểu Mễ không nói một lời nào.
108 Đường Tiểu Mễ quỳ gối trước Mộ Bia, người thẳng tắp, nhìn lên trên, cằm khẽ thu lại, từ trong chiếc rương trong suốt, lấy ra một bộ ấm trà, từng cái dọn xong.
109 Phó Thụy Dương ôm Đường Tiểu Mễ, để mặc cho nàng đấm túi bụi trên ngực hắn, để mặc cho nàng khóc như đứa bé cho đến khi kiệt sức. Sau khi phát tiết, Đường Tiểu Mễ cả người cũng mệt lả, mắt sưng thành hột đào, nằm trong ngực Phó Thụy Dương không nhúc nhích.
110 Đường Tiểu Mễ không sao đoán trước được nàng có thể gặp lại Lâm Dương, nàng cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ bình tĩnh, thậm chí, nàng có thể bình thản nhìn hắn mỉm cười chào: "Sư huynh".
111 Có lúc đàn ông cũng cần một chút cảm giác an toàn. Lâm Dương nói nhiều như vậy, Đường Tiểu Mễ chỉ nhớ câu này, nàng không cho hắn cảm giác an toàn sao? Cho nên hắn mới dùng phương thức của hắn để bảo vệ nàng sao, không chỉ là hắn, còn có ông nội và những người thân yêu của nàng.
112 Đường Tiểu Mễ do dự thật lâu, vẫn quyết định đi biệt thự cây phong tìm Phó Thụy Dương, nàng muốn nói cho hắn biết, nàng yêu hắn. Nàng cũng muốn nói cho hắn biết, giữa bọn họ về sau đừng che giấu lẫn nhau, chỉ cần hắn nói, nàng sẽ tin tưởng hắn.
113 Bên trong biệt thự trống trải chỉ còn lại một mình Phó Thụy Dương, hắn đột nhiên nhảy dựng lên, cầm ly trà trên khay, hung hăng ném vào vách tường, "Phanh" một tiếng, tiếp theo là tiếng thủy tinh loảng xoảng rơi xuống bể nát, trong lòng Phó Thụy Dương mãnh liệt xúc động, hắn cảm giác trái tim mình cũng đã chia năm, xẻ bảy như cái ly thủy tinh kia.
114 Hai người đàn ông nhìn nhau chằm chằm, tay nắm vai Đường Tiểu Mễ, không người nào chịu buông ra. "Buông tay" Phó Thụy Dương tròng mắt đen thoáng qua một chút giận dữ, hắn cuối cùng không thể dời mắt đi được, vừa vào quầy rượu đã nhìn thấy nàng, nét mặt đỏ bừng nằm trên quầy bar, xung quanh bao nhiêu ánh mắt trần trụi không che giấu tham muốn giữ lấy, hắn thu hết vào mắt.
115 Trở lại Tây đơn, lần này, Đường Tiểu Mễ vẫn không mời Lâm Vĩ Ba vào ngồi một chút, bây giờ nàng không có tâm tình, cũng không đưa mắt nhìn theo xe của hắn đi xa nữa.
116 Từ trong tòa cao ốc Phúc Ninh đi ra ngoài, Đường Tiểu Mễ mới phát giác cả người nàng đã bị mất hết hơi sức, ánh mắt mờ mịt, thậm chí máy móc đi dọc ven đường, có lúc, suy nghĩ là một chuyện, tự mình đối mặt lại là chuyện khác, loại cảm thụ này không thể so sánh được.
117 Sau khi Đường Tiểu Mễ rời đi, trong phòng làm việc im lặng thật lâu, Phó Thụy Dương đứng ở đó, tay nắm chặt, giống như bị người tưới một chậu nước đá từ đầu đến chân, lạnh lẽo thấu xương.
118 Đã nhiều năm như vậy, lần đầu tiên ba và mẹ tới nơi này tìm nàng, Đường Tiểu Mễ đưa bọn họ vào nhà, rót nước trà, mặc cho bọn họ không ngừng quan sát bài biện bên trong nhà, tất cả vẫn còn nguyên hiện trạng lúc trước, phòng ốc lúc bọn họ kết hôn, bọn họ trang trí, bọn họ mua ghế mây, trên đất mỗi một viên gạch men, trên tường mỗi một chỗ trang trí, thậm chí phòng bếp kia, đều còn dấu vết trước đây bọn họ sinh hoạt, từng ly, từng tý trong ký ức lùa về.
119 Nói chính xác, lúc Triệu Tử Quân tới tìm Đường Tiểu Mễ, bà là mẹ của hắn, dáng dấp Phó Thụy Dương và Triệu Tử Quân rất giống, bờ môi mỏng, đặt trên mặt Triệu Tử Quân rất quyến rũ ưu nhã, đặt trên gương mặt hắn chính là bạc tình.
120 "Tiểu Mễ, đừng rời bỏ anh. . . . . . " Phó Thụy Dương đặt cằm ở cổ của nàng vuốt ve, trong miệng thở ra khí nóng làm cho nàng cảm thấy cả người tê dại, "Anh biết anh sai rồi.