141 Mặt đất bằng phẳng, núi Himalaya bao quanh. Từng ngọn núi gom lại thành cụm, núi non trùng điệp, từng ngọn núi Tuyết dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng bàn bạc, trước mắt như mở ra một bức tranh trải dài.
142 Theo thông lệ, mỗi lần hội nghị cấp cao, Phó Thụy Dương ngồi vào vị trí, lặng yên nghe cấp dưới báo cáo. Lúc họp hắn luôn luôn trầm mặc, rất ít cắt ngang lời của đối phương.
143 Đây là xe của Dương Sơ Nhất, Lâm Vĩ Ba ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Dương Sơ Nhất mỉm cười từ phía sau lấy ra một cái gối ôm nhét vào trong ngực Đường Tiểu Mễ, Đường Tiểu Mễ lè lưỡi, đem ôm gối ôm vào trong ngực.
144 "Thím à, tại sao có thể dễ dàng nói ly hôn vậy? Cho Chú hai thêm một cơ hội nữa đi". Đường Tiểu Mễ có chút nóng nảy, lúc nàng ở Tây Tạng, thành kính cầu nguyện cho bọn họ như vậy, hi vọng tất cả mọi người có thể hạnh phúc, tại sao trở về lại gặp phải loại chuyện này?"Thím chờ ông ấy nhiều năm như vậy, kết quả là ông ấy nhẹ nhàng nói với người khác, tôi là vì ông cụ và Tiểu Mễ mới cưới bà ấy.
145 Sau khi Đường Tiểu Mễ đi Tây Tạng trở về đã là tháng 9, tiết trời từ mùa hạ chuyển sang mùa thu. Kha Ni Ca nhìn Đường Tiểu Mễ có chút đứng ngồi không yên, vươn người uốn éo ở trong xe, cảm thấy hơi buồn cười: "Không phải nói là bạn bè tốt nhất sao, sợ cái gì".
146 Sau khi trở về Thành phố N, Phó Thụy Dương nhìn thấy nàng hai lần. Nhìn nàng được hai bạn tốt che chở, nhìn nàng vui vẻ mà mỉm cười, nhìn nàng cọ cái đầu nho nhỏ làm nũng với hai bạn tốt, không biết sao trong lòng của hắn, chỉ có một cái ý niệm, thật sự nàng rất cần hắn thương yêu.
147 Phòng làm việc lầu cuối Sâm Quảng, bên trong chỉ có hai người Dương Sơ Nhất và Lâm Vĩ Ba. Hai tay Dương Sơ Nhất chấp sau lưng, đứng trước cửa sổ thật to nhìn xuống đất, hai người im lặng thật lâu.
148 Phan Văn Đình ở trong Hội sở Bạch Mã, phòng ốc sang trọng dự buổi tiệc cùng với mấy ông lão, cô uống một hớp nước lọc cho giã rượu, đi tới trên hành lang hóng mát, không ngờ nhìn thấy Đường Tiểu Mễ ở cuối hành lang.
149 Lâm Vĩ Ba đối với Đường Tiểu Mễ rất tốt, tốt đến nổi làm cho Đường Tiểu Mễ cảm thấy áy náy. Trong lòng của nàng vô cùng phiền não, một lần nữa nàng thầm nói, nàng và Phó Thụy Dương đã kết thúc, nhưng tâm tình của nàng vẫn dễ dàng vì hắn mà chi phối.
150 Tuy nói Đường Tiểu Mễ đã đính hôn với Phó Thụy Dương, nhưng thật sự gặp Phó Long Bưu cũng không nhiều. Một mình nàng ngồi cùng lão ở khoảng cách gần như vậy đây là lần đầu tiên.
151 Theo bản năng, Đường Tiểu Mễ nhìn xung quanh, cũng không phát hiện ra bóng dáng của Phó Thụy Dương. "Anh đang ở đâu?""Cửa chính, em đi ra ngoài".
152 Phó Thụy Dương trở lại biệt thự Phó gia thì Triệu Tử Quân tức giận liếc hắn một cái, nhận lấy cặp xách trong tay hắn, nhẹ giọng nói: "Sao giờ mới trở về? Ông nội chờ con trong thư phòng".
153 Đường tiêu Mễ tức giận, không vì biết sao, nhớ tới Phó Thụy Dương ở bên ngoài Hội sở nói với nàng: "Trong lòng của em chỉ có anh, đừng hại Lâm Vĩ Ba nữa".
154 "Tiểu Mễ" Lâm Vĩ Ba nắm tay của nàng, "Không phải em ích kỷ, là anh, anh yêu em, anh ích kỷ muốn có được tình yêu của em". Đưa tay lau đi nước mắt tràn ra trong mắt nàng: "Hãy cho mình một cơ hội, cũng cho anh một cơ hội".
155 "Tiểu Mễ, cháu cảm thấy thằng nhóc Vĩ Ba này thế nào?" Lâm Vinh Trung nhìn chằm chằm Đường Tiểu Mễ. "Hắn, rất tốt". Đường Tiểu Mễ hơi mím môi.
156 Trần Tuyết là một nữ sinh xinh đẹp, đang tuổi lớn, đầy sức sống, ngoại trừ, cô là con gái của Trương Anh Thụy, bỏ qua tính tình ương ngạnh của cô thì Đường Tiểu Mễ cũng không quá ghét cô, chẳng qua nhìn thấy cô, giống như có cái gai cắm ở nơi cổ họng, cả người không thoải mái.
157 "Chị, em. . , trước đó cô ta đã làm đổ đồ trên người em, chị xem, chị xem". Trần Tuyết chỉ vào một vết bẩn trên ngực, nói. Đường Tiểu Mễ nhìn chằm chằm Trần Tuyết, nàng biết, tính tình của Trần Tuyết, tất nhiên trước đây, nàng đã điều tra qua, con gái của Trương Anh Thụy, Trần Tuyết có hơn phân nửa giống tính cách của bà ta, chưa bao giờ biết điểm dừng, càng không biết vì người khác mà suy nghĩ.
158 Chương 12. 11: Chúng ta không ở cùng nhauSau khi mọi người dần dần đi khỏi, cô gái tên Liễu Phỉ Phỉ mặt xám như tro tàn, tự nhiên cô ta biết, ba chữ Đường Tiểu Mễ ý nghĩa thế nào.
159 Chương 12. 12: Chúng ta không ở cùng nhauĐường Tiêu Mễ hít sâu, thở dài một hơi, nhìn chằm chằm CD ngây ngẩn, nơi bờ vai vẫn mơ hồ truyền đến cơn đau, nàng đi tới trước gương trang điểm, khẽ nghiêng người sang, dấu răng khẽ nhô ra sưng vù, nhớ tới bộ dáng của hắn vừa rồi, làm cho nàng đau lòng hơn ai hết.
160 Đường Tiểu Mễ ngồi ở đại sảnh ESPRESSO gần cửa sổ, đây là quán của nàng, chỉ là ngồi ở chỗ này vẫn cảm thấy trong lòng trống rỗng, không tập trung. "Tiểu Mễ".