121 Sau khi mọi chuyện cứ liên tiếp xãy ra, mấy ngày nay Đường Tiểu Mễ nhớ lại, nàng cảm thấy không thể tiếp nhận kịp. Vĩnh viễn không biết một giây kế tiếp còn có thể phát sinh biến cố gì.
122 "Vĩ Ba". Giọng nữ dễ nghe truyền đến, Lâm Vĩ Ba ngẩng đầu nhìn lên, cười nói: "Tần Thanh, sao giờ mới đến, cũng may là gặp người quen, nếu không, không biết chờ cô đến bao lâu".
123 "Oa, hai người là đồng nghiệp sao, tôi nói làm sao lại có cảm giác rất quen mặt cô ấy như vậy, có thể lúc tôi đến tìm Quách Trình đã nhìn thấy qua cô".
124 "Tần Thanh là một cô gái đơn thuần nhưng Quách tiên sinh dường như chorằng người bên cạnh nàng cũng rất đơn giản tinh khiết?" Lâm Vĩ Ba cười như không cười nhìn Quách Trình, tùy ý xoay cái ly trong tay, cái ly trong suốt nghiêng nghiêng xoay tròn, nước bên trong không văng ra chút nào.
125 Biết tin Đường Kiếm qua đời, hắn kinh hãi, hắn mới biết được, ông cụ nuôi nấng, sủng ái nàng đã qua đời. Hắn đang lo lắng, sau khi nàng trở lại làm sao đối mặt với chuyện này, chắc rằng vô cùng khổ sở và tự trách.
126 Vì toàn thân không còn chút sức lực nào, cả người Đường Tiểu Mễ gần như nằm trên vai Phó Thụy Dương, nhẹ nhàng ưu nhã, nghĩ đến các loại khả năng, nàng cảm thấy mình bị tầng tầng sợ hãi che mất, khi bị hắn ôm vào trong ngực, nàng mới tìm được một chút xíu hơi ấm, nàng mới biết, nàng sợ những người bên cạnh mình gặp bất trắc.
127 Phó Thụy Dương đang hưởng thụ xúc cảm tươi đẹp trong ngực, trên chân đột nhiên nghe đau nhói, phản xạ có điều kiện, giơ chân lên nhảy cò cò, bộ dạng rất quái dị.
128 Đường Tiểu Mễ trở lại Tuyền Lâm, căn bản nàng không muốn trở lại nhanh như vậy nhưng chuyện của Triệu Vi và Quách Trình làm cho nàng không yên tâm, nàng không thể tha thứ cho người đàn ông kia đã làm thương tổn bạn thân của nàng như vậy.
129 Buổi sáng, Triệu Vi nhận được thông báo của bộ phận nhân sự, nêu lý do nói nàng có hành vi vô kỷ luật, đến trễ về sớm, thái độ làm việc không đứng đắn.
130 "Sơ Nhất, Thụy Dương, sao hôm nay rảnh rỗi tới chỗ của tôi làm khách vậy?" Tần Lập Sơn cười có chút lo lắng. Ở Tỉnh J, bọn họ là người đại diện, ai lại không biết, Phó đại thiếu gia và người con cả của Dương gia không hợp nhau? Thế nào lại trùng hợp như thế, cùng nhau chạy tới công ty của lão? Lão nhận ra đây không phải là chuyện tốt.
131 Động tác của Phó Thụy Dương và Dương Sơ Nhất quá nhanh, lúc Đường Tiểu Mễ nghe được tin tức này thì đã hai buổi tối. Triệu Vi và Nguyệt Như đứng trước cửa nhà Đường Tiểu Mễ, Đường Tiểu Mễ mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình, nhất thời có chút phản ứng kịp, chỉ vào cái thùng lớn trong tay Triệu Vi: "Các người làm gì?"Nguyệt Như mở rộng cửa đi vào, đem tất cả túi bảo vệ môi trường lớn, nhỏ trong siêu thị trong tay để xuống, buông mình ngồi xuống nền nhà.
132 Dường như đột nhiên nhớ ra mình đang làm gì, Đường Tiểu Mễ mặt đỏ lên, quệt, quệt mắt, trực giác muốn lui về phía sau. Phó Thụy Dương làm sao buông tha cho nàng, khó được nàng chủ động như vậy, Đường Tiểu Mễ còn chưa kịp phản ứng, đã bị một vòng tay kéo vào trong ngực, môi hắn che môi của nàng lại, cẩn thận ôm lấy nàng, tỉ mỉ hôn.
133 Nửa ngủ, nửa tỉnh, Đường Tiểu Mễ cố chống đỡ cơn buồn ngủ nơi mí mắt, nhẹ nhàng ngồi dậy, cẩn thận đẩy cánh tay của hắn ra. Nhìn người bên gối một chút, gương mặt rất đẹp trai, lúc ngủ khóe miệng khẽ cong lên.
134 Phó Thụy Dương tìm Đường Tiểu Mễ một tuần lễ, thậm chí hắn chạy tới Sâm Quảng níu lấy cổ áo của Dương Sơ Nhất, hỏi tung tích của Đường Tiểu Mễ. chẳng qua Dương Sơ Nhất lạnh lùng nhìn hắn, không nói tiếng nào.
135 Sáng sớm thức dậy, trong lòng Đường Tiểu Mễ thật thành kính đi tới Đại Chiêu Tự, Lhasa. Đại Chiêu Tự ở Lhasa được xây dựng rất sớm nhất, đến nay đã có hơn 1.
136 Buổi tối sau khi trở về, Đường Tiểu Mễ bắt đầu bị nóng sốt, cả người mê man, không thể làm gì khác hơn là cố gắng tìm Thiện tồn phiến, Bách phục ninh, Hồng cảnh …, uống vào rất nhiều, đề phòng các bệnh khác có thể xâm nhập.
137 Khi Đường Tiểu Mễ có chút thích ứng với thời tiết Cao Nguyên Tây Tạng, thêm bị sốt hai ngày, đã là bốn ngày. Dường như Lâm Vĩ Ba đối với nơi này rất quen thuộc, hắn mang Đường Tiểu Mễ đi dạo chơi ở cung điện Bố Lạp Đạt mà nàng ngưỡng mộ trong lòng đã lâu.
138 Từ Đại Chiêu Tự sau khi đi ra ngoài, Lâm Vĩ Ba lái xe đưa Đường Tiểu Mễ rời Lhasa, bắt đầu dọc theo đường quốc lộ phía Bắc. Đến gần một đoạn đường quốc lộ Lhasa, đã sửa chữa đổi mới hoàn toàn.
139 Lâm Vĩ Ba một mực ngồi bên cạnh nhìn Đường Tiểu Mễ, nhìn vẻ biến hóa nhỏ trên mặt nàng. Xung quanh gió nhẹ ấm áp, thảo nguyên xinh đẹp, trong lòng của hắn dần dần có cảm giác bình yên.
140 Xe chạy nhanh xuống núi ra khỏi con đường gần bên hồ, Đường Tiểu Mễ vẫn si mê tham lam nhìn nó. Nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy hồ Lôcô, màu nước tinh khiết nàng kinh ngạc.