161 "Em muốn trở lại bên cạnh hắn sao?" Lâm Vĩ Ba hít sâu mấy lượt, cố nén không nhìn tới người trước mặt. "Dĩ nhiên là muốn cùng hắn ở một chỗ, nhưng không phải bây giờ".
162 "Tiểu Lâm Tử. " Đường Tiêu Mễ sâu hít một hơi, mạnh mẽ đẩy Lâm Vĩ Ba ra, "Chúng ta, chúng ta. . . . . . "Dừng một chút, nhưng một câu đầy đủ cũng nói không ra được.
163 "Đường Tiểu Mễ, đầu óc cậu lâu quá bị hư rồi phải không". Nguyệt Như bỏ lại những lời này, “pằng” một tiếng đóng điện thoại di động, cũng không quan tâm người ở đầu điện thoại bên kia phản ứng ra sao.
164 Từ lúc nhỏ, dần dần, nàng cần người bầu bạn, không hề lệ thuộc vào mẹ của nàng, dần dần có thể nhìn ra ánh mắt như thân thiện của dì lại lóe lên. Trương Anh Thụy thường xuyên hỏi thăm nàng một số vấn đề rất khó hiểu, tỷ như ba mẹ có gây gổ hay không, tỷ như ông nội có gì vui vẻ không.
165 Phó Thụy Dương tự giam mình trong phòng làm việc, nhớ tới Đường Tiểu Mễ, cảm thấy rất nhức đầu. Phó Thụy Dương hắn đời này xem như gặp hạn, hễ mà đụng phải chuyện có liên quan đến Đường Tiểu Mễ , hắn không tỉnh táo được.
166 Tòa cao ốc ở tỉnh J rất cao, ba mặt là kính phản quang, bức màn cao cấp che kín, trang nhã. Đường Tiểu Mễ không khỏi cảm khái, bất động sản trong nước đang phát triển, bằng chứng là ở đây, các công ty xây dựng, mỗi nhà môi giới bất động sản tới đây thêm một miếng ngói, cao ốc này vô cùng đẹp.
167 Mọi người tập trung lại một chỗ, tụm bảy, tụm tám trò chuyện một hồi, Phó Thụy Dương lên khán đài phát biểu, Lễ Chúc Mừng chính thức bắt đầu. Sofitel là khách sạn sang trọng nhất Thành phố N, rượu và thức ăn cũng xa hoa nhất, những người khác đều đã sôi nổi tham gia, Phó Thụy Dương ai đến cũng không cự tuyệt, đang lúc ăn uống linh đình rất náo nhiệt.
168 Đường Tiểu Mễ không chút để ý gật đầu đồng ý. Chỉ chốc lát sau, rượu mời có chút lên não, nàng rửa mặt từ phòng vệ sinh ra ngoài, nhìn thấy Phó Thụy Dương sắc mặt âm trầm đứng chắn trước mặt nàng.
169 Cuối hành lang ánh đèn rất sáng, trên ban công còn treo đèn pha màu sắc rực rỡ, bốn phương tám hướng bao phủ xuống, tất cả không có chỗ nào tối tăm. Vẻ mặt hai người kia rất rõ ràng, cô gái kia nghiêng người, nhìn qua có chút quen mặt, tuổi nhỏ hơn nàng một chút, bộ dạng chừng hai mươi.
170 Mộc Miên đi tới bên cạnh Đường Tiểu Mễ: "Chị dâu nhỏ, đều tại em không nói với người trong nhà, em đã đi ra ngoài, em mới vừa năn nỉ hắn nói giúp em đấy".
171 Đường Tiểu Mễ nhào vào trong ngực Phó Thụy Dương, càn rỡ khóc, nước mắt thấm ướt ngực áo sơ mi của hắn, nàng tự nhiên vươn cánh tay ôm cổ của hắn, thỏa mãn tìm tư thế, tiếp tục nghẹn ngào.
172 Cô gái kia có lẽ khóc đã mệt, dứt khoát vẫy vẫy cánh tay, đặt mông ngồi xuống dưới đất, như đứa bé ăn vạ. Lâm Vĩ Ba không nhịn được nhếch miệng, thì ra thật sự cũng có một cô gái đáng yêu như nàng.
173 Trương Anh Thụy đi tới nhà lớn, vì che giấu sự hài lòng, bà ta hơi cúi đầu, cũng khao khát quan sát mọi thứ bên trong nhà, đột nhiên, có một ánh mắt nhìn bà ta, nhàn nhạt, nhưng dường như xuyên thấu suy nghĩ của bà ta.
174 Lúc uống rượu xã giao, không ai dám rót cho hắn, nhưng hiện tại Trương Anh Thụy dám, khi hắn rượu uống đã nhiều, cô suy đoán, hắn không vui, nhất định là cùng cô vợ ở nhà không thoải mái, nếu không, tội gì tới nơi này uống rượu giải sầu?Đúng lúc, cô đưa cho hắn một ly trà, lúc này hắn như có điều suy nghĩ, liếc nhìn cô một cái, chỉ liếc mắt một cái, lại tiếp tục chìm đắm trong suy nghĩ của mình.
175 Mỗi lúc một tiến bộ, quan hệ giữa bọn họ tốt lên, cô may mắn, kích động. Cô đi đến trường học, bổ túc kiến thức cho bản thân, cô biết vẫn còn khoảng cách rất lớn với hắn, muốn đường đường chính chính đứng bên cạnh hắn, trước hết cô phải đề cao bản thân mình.
176 Trong mắt của Vương Viễn thoáng qua một tia không đành lòng: "Hiện trường đưa tin, Lãnh Sự quán đã bị tấn công, quốc kỳ bị thiêu, nhưng rất nhiều phần tử khủng bố ném xăng thiêu đốt, lựu đạn tự chế.
177 Phó Thụy Dương đi tới trước mặt Đường Tiêu Mễ, nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực. Nàng ngồi chỗ đó, chỉ vừa đến bụng của hắn, nàng kéo lấy áo sơ mi hắn, mặt rầu rĩ, cả người dựa vào hắn, lúc này, nàng mới cảm thấy có chỗ dựa vào.
178 Mộc Miên ngồi một bên nhìn Phó Thụy Dương làm mặt quỷ, Phó Thụy Dương cũng không để ý nàng. Hắn ngồi đối diện Đường Tiểu Mễ, vào lúc này dứt khoát đem Mộc Miên đẩy ra, hắn đi tới bên cạnh Đường Tiểu Mễ.
179 Đường Quốc Khánh chỉ cảm thấy cả người nóng rực khó chịu, mảnh đạn vụn ở nằm trong thân thể của ông đã gây đau đớn, trong trí nhớ vẫn có tiếng nổ ong ong vang lên.
180 Đường Tiểu Mễ khẩn trương nhìn chằm chằm Phó Thụy Dương, nhìn hắn đóng lại điện thoại di động, vội kéo một góc áo sơ mi của hắn mong đợi nhìn hắn. Phó Thụy Dương vừa đau lòng vừa buồn cười, nắm tay của nàng, nhẹ giọng nói: "Vào phòng bệnh cách ly, tạm thời còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, chẳng qua.