141 “Hey, tôi quên mất, ở trước mặt tôi chính là Feston Kada. ” Thích ứng với bóng đêm nên hắn có thể nhìn thấy vẻ mặt của Feston, sự im lặng của đối phương cũng tạo nên áp lực, Phong Triển Nặc đưa tay che mắt của Feston, “Không có ai nói anh xảo quyệt là vì không có ai nhìn thấu bản chất của anh.
142 “Chuyện gì? Là chuyện không tốt sao? Anh nói cho tôi biết đi!”Anthony có dự cảm rất xấu.
“Cậu có biết Bailey Olivia mang thai hay không?” Phong Triển Nặc nói xong thì liền biết đáp án, cả người của Anthony trở nên cứng ngắc, “Cô ấy mang thai? Cô ấy mang thai?! Ý anh là….
143 Chiếc Limousine màu đen, nhân viên tùy tùng cùng vệ sĩ, mọi người đều từng nhìn thấy người từ trên xe bước xuống thông qua tin tức thời sự trên tivi, thân tín của hoàng tử, không có chức vụ cụ thể nhưng không ai mà không biết hắn, Brunson dẫn theo vài người vào bệnh viện, mọi người ở xung quanh đều đang châu đầu ghé tai để bàn tán.
144 Câu nói đầu tiên giống một luồng sấm sét đánh ngang tai, Anthony sững sờ ngay tại chỗ, “Cô ấy đã chết?” Hắn lặp lại lời của Rainier đệ tam, sắc mặt trở nên trắng bệch.
145 “Trước khi anh trở về nói cho bọn họ biết kết quả?” Phong Triển Nặc tràn đầy hứng thú mà khoanh tay lại, “Tôi chờ. ”
Trong mắt của Feston cũng tràn ngập hứng thú, “Tôi tưởng là cậu sẽ cảm thấy nhàm chán.
146 Lời này là khen ngợi nhưng dường như có một chút miễn cưỡng, bởi vì không ngờ hắn lại ra tay với tốc độ cực nhanh và tàn nhẫn như vậy.
Phong Triển Nặc nhận ra giọng nói này, hắn vẫy máu ở trên con dao, “Cậu có thể xem đây là rèn luyện hằng ngày cho công việc.
147 Vì sao cho đến bây giờ hắn vẫn chưa hỏi, đó là một câu hỏi hay, dọc đường đi Phong Triển Nặc cũng đã suy nghĩ đến vấn đề này, khi trải qua một cửa hàng bán hoa thì hắn đã dừng xe rồi bước xuống mua một bó hồng trắng, lúc đi vào nghĩa trang thì trời bất thình lình đổ mưa lắc rắc.
148 “Trời mưa có thể rất lãng mạn, nhưng trong nghĩa trang? Cái này thì hơi thích hợp với tôi. ” Nhấc chiếc balô đặt dưới tàng cây, Phong Triển Nặc nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra, không dám tin tưởng những gì mình đã làm.
149 Trải qua một loạt tai họa, bao gồm cả tai họa do một tên sát thủ tạo ra, ngày hôm sau Feston khôi phục tinh thần, đương nhiên cũng hoàn toát hết sốt, như Phong Triển Nặc đã nói, “Vận động với số lượng vừa phải sẽ có tác dụng giúp khôi phục sức khỏe.
150 “Drim Glen, đương nhiên là tôi biết. ” Khôi phục trầm tĩnh, Phong Triển Nặc trả lời như vậy, hắn thản nhiên dùng năm ngón tay chà lên mu bàn tay của Feston, tỏ vẻ hắn rất ổn.
151 Đây là một tòa nhà cổ kính, bên trong có cấu trúc thoáng đãng rộng rãi, hành lang gấp khúc, tương đối xa hoa, nhưng dường như đã được tu sửa nhiều lần, đặt những thứ này ở bên cạnh danh hiệu người sáng lập tập đoàn Kada thì có vẻ hơi tầm thường một chút.
152 Tất cả mọi người đều im lặng, Christopher Kada nhìn thấy ngọn lửa từ dưới đáy mắt của Feston, nó tồn tại thật lâu, hơn nữa không có gì có thể hòa tan nó.
153 Trong phòng khách vô cùng im lặng, mới một phút trước vẫn còn tràn ngập tiếng nói chuyện và nghị luận, hiện tại chỉ còn lại một bầu không khí khác thường.
154 “Không thể có chuyện này!” Chuyên viên Anh quốc hoàn toàn phủ định, kiêu căng xoay về phía mấy nhân viên CIA, “Mấy người là ai? Bộ an ninh nội địa? CIA? Hay là FBI?”
Đây cũng không phải là một câu hỏi dễ trả lời, bọn họ giữ im lặng, chuyên viên Anh quốc này dường như đã bắt được nhược điểm, “Hơn nữa cho dù là nghi phạm nhưng các anh chẳng hề nói một tiếng nào mà lại đem nam tước Ventress đi như vậy? Đây là lãnh thổ Hoa Kỳ của các anh nhưng làm việc cũng phải có chứng cớ, chứng cớ đâu, mấy anh đến gặp đại sứ để đưa ra chứng cớ đi.
155 Feston nắm lấy áo của Ed, giống như ông ấy không phải là đại sứ của đại sứ quán Anh mà chỉ là một người không quan trọng đã nói ra những lời không nên nói, hơn nữa còn phải trả giá đắt vì đã lỡ lời.
156 U Linh, linh hồn, cũng không phải tồn tại, chẳng lẽ Ed vẫn đang tìm nhầm hướng? Phong Triển Nặc biết rất rõ Feston đang nghĩ cái gì, trên đường trở về, hắn đáp lại suy nghĩ của Feston, “Tôi chưa từng gặp cô ta, ít nhất có thể khẳng định rằng cô ta không phải là sát thủ mà tôi quen biết.
157 Người trong tầm mắt nói một cách lãnh đạm, sau đó thu hồi súng, tiếp theo Feston liền nhìn thấy vết đạn ở trên cửa, “Cậu dọa người ta. ”
Súng bị cầm lấy, Phong Triển Nặc quét mắt nhìn vũ khí bị Feston đặt lên bàn, còn có ý cười đầy ám chỉ ở trên mặt của đối phương, bởi vì cái tên Steven kia, hình như vừa rồi hắn phản ứng hơi quá thì phải.
158 Mấy giọng nói ở sau lưng vẫn tiếp tục đuổi theo, nhưng lại có thể không can thiệp chuyện của nhau, đều xem như đối phương không tồn tại, bởi vì nếu không làm như vậy, đứng ở trên lập trường của mọi người thì căn bản bọn họ không nên ở đây.
159 Cậu bé tên là Nile vẫn ngồi yên bất động ở trên giường, tùy ý để Bob băng bó vết thương cho mình, trên giường có máu của nó, nó giống như không có cảm giác gì, mái tóc sắp che khuất ánh mắt, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lại xinh đẹp, chẳng qua thiếu mất sự linh động và hoạt bát mà một đứa nhỏ nên có.
160 Đứng trên bất kỳ lập trường nào mà nói thì bọn họ đều phải chăm sóc Nile, nhưng ai sẽ chăm sóc nó, đây là vấn đề nan giải.
“Đây là chuyện của cậu, không liên quan đến tôi, một mình Samantha là quá đủ rồi, tôi không muốn đau đầu nữa đâu, đừng tới tìm tôi.