121 “Đây là niềm vinh hạnh của tôi. ” Gật đầu, khi Feston nói ra những lời này thì cũng không lộ ra bộ dáng đắc ý hoặc vui sướng.
Tay phải của Bailey Olivia thì khoác Feston, bên tay trái là Phong Triển Nặc, Phong Triển Nặc không xác định hiện tại Feston đang có tâm tình gì, hắn cảm thấy rất thú vị nhưng cũng thật vớ vẩn.
122 Trong phòng sách yên tĩnh, Bailey Olivia đối mặt với hai người cầu hôn của mình, đều biết bí mật của đối phương, điều này tạo thành một loại cảm giác thân thiết tin tưởng.
123 Judy bị đẩy mạnh vào trong xe, Feston hỏi địa chỉ, chiếc xe chạy về khách sạn của bọn họ, “Habino có căn cứ ở Monte Carlo, vì sao không cho cậu ấy ở trụ sở của mấy người? Bởi vì mấy người sợ rước phiền phức vào cửa, chuyện này không đơn giản như vậy, tôi xem cô là bạn, tôi cũng biết mình nợ cô, nhưng cách thực hiện của cô quả thật làm cho tôi nghi ngờ đến mối quan hệ hữu nghị này.
124 “Đừng nhìn tôi! Các anh đều điên cả rồi, chỉ có một mình tôi là vẫn thanh tỉnh, tôi không biết các anh đang ăn nói điên khùng cái gì, các anh muốn tôi giúp một sát thủ ngụy trang thành một quý tộc Anh quốc–” Lời của cô ta nhanh chóng bị phản bác.
125 Hành lang bên ngoài, Judy gọi lại người đàn ông chuẩn bị rời đi, “Feston–”
Hắn hơi dừng chân nhưng dường như không tính ở lại để nói chuyện, Judy đuổi theo, “Các anh cãi nhau rất lớn, lớn đến mức tôi đã nghe thấy hết.
126 Trên phương diện đối đãi với phụ nữ thì Feston luôn làm rất tốt, hắn đẩy cửa ra cho Bailey Olivia, hai người bọn họ lập tức hấp dẫn những tầm mắt xung quanh.
127 Bailey Olivia cảm thấy chính mình đã bị cảm hóa, mà càng đáng sợ là cô ta không hề có ý định phản kháng điều này, nó như một mầm móng đang sinh sôi nảy nở ở trong đầu.
128 “Rốt cục là ai dung túng ai, cái tên thích khống chế này. ” Sau lưng đập lên ván cửa cứng rắn, tầm mắt gần trong gang tấc đang hình thành tình thế giằng co, không quá vài giây, Phong Triển Nặc hừ cười rồi phản kích.
129 “Nếu muốn cho tôi không đành lòng rời đi…. thì như vậy vẫn chưa đủ. ” Nhìn ánh mắt này, giọng điệu của Phong Triển Nặc cũng trở nên bất ổn, hắn nhéo ngực của Feston, làm cho đối phương cũng cảm nhận được sự khó chịu mới ban đầu, tuy đã làm rất nhiều lần nhưng lần nào cùng với Feston cũng giống như khiêu chiến sinh lý đến cực hạn.
130 Tấm thảm dày màu trắng, tấm rèm nhung màu đỏ sậm, giấy dán tường với hoa văn màu xanh xám pha một chút vàng nhạt, căn phòng xa hoa này đã được dọn dẹp sạch sẽ, người ngồi trong phòng là khách của bọn họ.
131 Hôm nay là ngày 19 tháng 11, lễ quốc khánh của Monaco.
Buổi chiều bọn họ phải dẫn Anthony đi gặp Bailey Olivia, làm cho đôi tình nhân này cao bay xa chạy.
132 Judy hành động vẫn chưa đủ cẩn thận, liên lụy rất nhiều người, cũng rất khó bảo đảm tin tức sẽ không bị tiết lộ ra ngoài, ba người đứng ở một góc tại đại sảnh của khách sạn, không khí bên ngoài rất náo nhiệt vui vẻ, tiếc là bọn họ hoàn toàn không thể cảm nhận.
133 “Vẫn là câu nói kia, câm miệng của cậu lại, kế tiếp cậu sẽ bề bộn nhiều việc, tôi không rảnh nói chuyện phiếm với cậu. ” Cánh tay bị thương tiếp tục bấm một dãy số, sau đó vô lăng đột nhiên thay đổi, Feston tiến vào làn xe, “Ngồi cho vững.
134 Dựa theo lời của chủ nhân, một người đàn ông cầm ống tiêm rồi ngồi xổm xuống, Stephanie tiến lên phía trước, nhìn thấy kim tiêm đâm vào cánh tay của Phong Triển Nặc, “Đây là thuốc gì, mấy người tiêm cái gì cho cậu ấy vậy?”
“Đừng khẩn trương, cái này không có hại đối với hắn, loại thuốc này chỉ làm cho cơ thể của hắn bị vô lực mà thôi, tựa như muốn nuôi rắn thì trước đó phải lấy nọc của nó ra, hắn cũng vậy.
135 Macro cầm dao giải phẫu, ngắm nghía mồ hôi chảy ra từ trên trán của Phong Triển Nặc, “Làm cho một sát thủ số một thế giới trở thành sơn dương của tao, hôm nay thật sự là một ngày vui sướng.
136 Tiếng kêu rên, tiếng súng, ngoài cửa sổ là tiếng reo hò của dân chúng, tạo thành một bản hòa âm đặc biệt, Feston không hỏi một câu nào, trong vài phút ngắn ngủi, Anthony không khỏi nói thầm trong lòng, đây là tra hỏi hay là trả thù.
137 Hết thảy như một thước phim, Phong Triển Nặc biết rõ mình là một trong những nhân vật chính mà không phải là những vai phụ chỉ lướt qua màn ảnh.
Nhưng dưới tác dụng của dược hiệu thì hết thảy cảm giác đều trở nên mơ hồ, cho dù là tiếng súng vang lên bên ngoài xe hay là tiếng la hét hoảng sợ khi ô tô lủi vào đám đông, chỉ có một thứ là chân thật, đó chính là Feston.
138 Ít nhất bọn họ còn sống, còn Anthony ở phía sau cũng tránh được lực va chạm cực mạnh ở phía trước, thoạt nhìn có vẻ chỉ bị xây xát nhẹ.
“Tốt lắm, cậu ấy vẫn còn sống…” Nếu mà chết thì xem như uổng công, Phong Triển Nặc cảm thấy kỳ lạ khi giờ phút này còn có thể nghĩ đến nhiệm vụ.
139 Đã quá một giờ chiều.
Màn biểu diễn trong nhà hát opera đang tới hồi kết thúc, từ đầu đến cuối Bailey Olivia không hề biết trên sân khấu đang trình diễn cái gì.
140 Đây là uy hiếp Chúa trời à? Anthony không biết, “Đối với những chuyện mà chúng ta bất lực thì chúng ta chỉ có thể tin tưởng vào một loại lực lượng khác.