101 Bắt điện thoại, Feston ôm Phong Triển Nặc cùng nhau ngồi xuống ghế sô pha, “Cục trưởng Kraft, có việc gì sao? Tôi đang bị đình chỉ công tác. ”
Không biết có bao nhiêu người sẽ xem việc đình chỉ công tác như một kỳ nghỉ phép rồi nói một cách thản nhiên như vậy, Phong Triển Nặc có thể nghe thấy giọng nói của Kraft ở đầu dây bên kia, vài câu chào hỏi để mở đầu câu chuyện, đây là một cú điện thoại về công việc.
102 Tiếng thở dốc phập phồng, tay chân va chạm, còng tay lạnh lẽo cũng bị lan truyền nhiệt độ nóng ấm, rèm che cửa sổ cách ly với thế giới bên ngoài, không gian nơi này giống như được ngăn cách hoàn toàn.
103 Đến hiện tại, Feston xem như đã hiểu rõ, bất luận kẻ nào tiến hành âm mưu đối với Phong Triển Nặc thì đều thất bại, cho dù là hắn cũng vậy, “Nhưng cậu phải cam đoan là cẩn thận dùm tôi một chút.
104 Không có quá nhiều lý do khiến điện thoại đột nhiên bị cắt đứt, có lẽ Feston không sao, trước khi mất đi bình tĩnh thì Phong Triển Nặc đã tự nhủ thầm như vậy, nhưng cái cảm giác này vẫn cứ ám ảnh trong đầu, tựa như một dấu hiệu nào đó, cái loại cảm giác này không chỉ một lần cứu hắn khi sắp gặp phải nguy hiểm.
105 Mạch máu sôi trào, giống như nghịch chuyển từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên, có cái gì đó đang nổ tung ầm ầm, Phong Triển Nặc bỗng nhiên xoay người, thúc ngược tay ra phía sau rồi chặn lấy cổ họng của Feston, áp Feston vào vách tường, khẩu súng trong tay đặt lên trán của Feston.
106 Nội gián.
Tầm mắt của mọi người nhìn về phía Derek, quả thật không thể tin tưởng, còn Phong Triển Nặc thì lại nở nụ cười, hắn dựa vào tường, trên người bị thương nhưng vẫn nhịn không được mà cất tiếng cười.
107 “Người ở nơi nào?” Một phút đồng hồ sau, Mai Garret dẫn người đến, nhưng đã muộn.
Trong gara, bầu không khí nặng nề chỉ còn lưu lại khói thuốc súng cùng với vài vết máu đang dần dần khô đặc, lan tỏa mùi máu tươi, đèn chân không chiếu sáng hiện trường, đứng ở nơi này là thành viên của đội ST, Feston cùng lính của hắn đối mặt, không khí thật áp lực.
108 *Tặng cho nàng Jing, chúc nàng vui!
Ánh sáng trong mắt của Judy ở trước mặt Phong Triển Nặc tựa như một ngọn lửa, hắn dời khẩu súng khỏi người cô ta, vô cùng hứng thú, “Nghe nói cô có biệt danh là nữ hải tặc, nếu tôi không đồng ý thì cô sẽ làm sao?”
“Nếu là người khác thì tôi sẽ trực tiếp đem người đi rồi tính sau, nhưng mà đối phương là anh, còn có Feston, tôi cũng không dám làm như vậy đâu, biệt danh nữ hải tặc…” Cô ta khoát tay, “Có người phụ nữ nào lại thích bị gọi là nữ hải tặc cơ chứ?” Cô ta thẳng thắn trả lời.
109 Bệnh nhân trên giường bệnh nghe được lời nói của Jonathan nhưng dường như không có bất cứ phản ứng gì, cho đến khi vang lên một tiếng cười khẽ như có như không, sau đó tiêu tán trong không khí tựa như một cơn ảo giác, “….
110 Nhìn ra được có người cũng không quen chăm sóc bệnh nhân, có lẽ chưa từng có kinh nghiệm, nhưng sau khi làm vài lần thì cũng bắt đầu thuận tay, kể từ một ngày trước thì Feston đã tiếp nhận công việc của y tá, nguyên nhân có lẽ là vì nụ cười quá mức quyến rũ của một tên sát thủ.
111 “Dù sao cũng phải cẩn thận một chút. ” Feston lo lắng, lại dặn dò thêm một lần nữa, kiểm tra xong băng đạn trong súng thì mới trả lại cho Phong Triển Nặc.
112 Không hề do dự mà cầm lấy điện thoại, hắn bấm dãy số quen thuộc, “Tôi đi đây, cái áo gió này thật không tệ. ”
Trong giọng nói của hắn có ý cười, câu trả lời của Feston cũng mang theo tiếng cười, “Không tệ là tốt rồi, nó vốn là của cậu.
113 Đồng hồ chỉ quá năm giờ chiều, Habino phục vụ rất chu đáo, làm cho hắn dễ dàng đi qua hải quan, chuyến bay của Phong Triển Nặc đáp xuống sân bay.
Judy là một người đồng hành khéo mồm khéo miệng, nếu cô ta là một người đàn ông thì nhất định sẽ hấp dẫn vô số người khác phái, cho dù là phụ nữ thì vẫn không thiếu ánh mắt đồng tính chú ý đến cô ta, có lẽ là vì mái tóc xoăn ngông cuồng, nhưng nguyên nhân chính có lẽ là vì người ở bên cạnh cô ta.
114 Monaco, lãnh thổ được nước Pháp vây quanh.
Là quốc gia nhỏ thứ hai trên thế giới, Monaco được mọi người chú ý là vì ở đó có chế độ không cần đóng thuế thu nhập, cũng có thể là vì thành phố trọng yếu Monte Carlo – có hơn phân nữa lãnh thổ là các sòng bạc casino.
115 Không biết sau đó Feston phải duy trì vẻ mặt lãnh đạm như thế nào, mặc dù vừa rồi thoạt nhìn rất bất ngờ, Phong Triển Nặc sắm vai người đàn ông bị lạc bạn gái, hẳn là phải cảm thấy kinh ngạc vì căn phòng chứa đầy người, mà trên thực tế là hắn rất kinh ngạc.
116 Ánh mắt biết cười của Phong Triển Nặc lộ ra màu xanh nước biển dưới ánh đèn, “Chúng ta sẽ cùng tranh giành một người phụ nữ, là tình địch thì tôi nên cảm thấy cao hứng vì tình cảnh hiện tại mới đúng.
117 Sau bữa tiệc xã giao là một bữa tiệc tối kéo dài đến khuya, mà khi Feston quay lại gian phòng kia thì nhân vật chính là cô Bailey Olivia đã rời đi, để lại vài vị khách cầu hôn, nếu không phải là tổng giám đốc của một doanh nghiệp toàn cầu thì là con trai của một chính khách ở một quốc gia nào đó thường xuyên được lên báo.
118 Sân khấu này không phải là một cuộc săn bắn, nhưng trên người của sát thủ không thể thiếu súng, Phong Triển Nặc bước qua trước mặt Feston, cùng những người khác gật đầu chào hỏi, khi tầm mắt giao nhau thì hắn hơi hơi trừng mắt nhìn, giữa ý cười là một chút lạnh lùng, hắn nhìn về một phía.
119 Cuộc đua lần này chỉ có thể có một kẻ giành chiến thắng, xem tình hình hiện tại, nếu chỉ nhìn tâm ý của Bailey Olivia thì mấu chốt thắng bại hẳn là thuộc về hai người bọn họ.
120 Bờ môi tiếp tục cắn mút trên cổ của hắn, kỹ xảo của Feston vẫn tốt như xưa, làm cho làn da của người ta trở nên run rẩy vì hưng phấn, một thời gian không gặp, sự thu hút giữa bọn họ tựa hồ không vì màn trao đổi sâu sắc trước đó không lâu mà bị giảm bớt.