41 Giọng nói lạnh như băng, trong khoảnh khắc đã xâm nhập vào tận xương tủy, nụ cười vẫn còn trên mặt của người đàn ông kia nhưng Will không có cách nào nhìn thấy tình cảm của con người từ trong nụ cười đó, hiện tại hắn chỉ có thể đứng im tại chỗ.
42 “U Linh, cậu không vô tình như chính mình đã tưởng. ”
Những lời này tựa như một trận bão táp đột nhiên kéo đến, ngón tay đang đặt trên cò súng cơ hồ là muốn ấn xuống, nhưng Feston dường như cảm thấy vẫn chưa đủ, “Không có sát thủ nào sẽ cứu một con vật, cậu quan tâm đến Bob, cứu Will, còn tha cho cấp dưới của tôi, đáng lý cậu có rất nhiều cơ hội để ra tay.
43 Biết rõ Feston đang nhìn mình nhưng Phong Triển Nặc vẫn tiếp tục cắn bánh burger, “Bắt bẻ? Vì cái gì lại không?”
Hắn há to mồm để giải quyết thức ăn của mình, nhìn cách hắn ăn chẳng có gì là nhã nhặn nhưng lại rất tự nhiên, thậm chí làm cho người ta cảm thấy vui vẻ, dường như hắn rất hưởng thụ chuyện ăn uống, có vài người bẩm sinh đã có sẵn sức hấp dẫn này, Feston đã từng nghĩ như vậy.
44 Một sát thủ không có gì lãng mạn đáng nhắc đến.
Một sát thủ đỉnh cao.
Nhưng hiện tại có người đang ôm hắn, đây là một cái ôm rất sâu nặng, điếu thuốc giữa ngón tay của Phong Triển Nặc hơi hơi run rẩy, hắn vỗ nhẹ vài cái trên lưng của Feston, “Hey….
45 “Feston! Bọn họ lại đến nữa!” Đã trải qua một lần cho nên giọng nói của Will không còn kích động như ban đầu, cũng có thể là do có cảnh sát bảo vệ, nhưng hắn vẫn rất bất an cho nên mới gọi cú điện thoại này.
46 Will cố gắng trấn tĩnh, nhưng cánh tay run rẩy đang bán đứng hắn, hắn chỉ là một sinh viên trường nghệ thuật, cầm nhiều nhất là cây cọ vẽ, tim đập thình thịch tựa như ngay bên tai, Will nhìn xuống, độ cao sáu tầng làm cho hắn choáng váng.
47 Hiện tại Will đang nghĩ như vậy, có chuyện gì đó sắp xảy ra, mà hắn hoàn toàn không rõ là cái gì, tính từ đêm qua bị bắt cóc đến nay chỉ mới nửa ngày, cũng chính là ngày hôm sau có hai người trình thẻ căn cước với hắn rồi hắn bị mang đi từ trong học viện.
48 “Đối phương là sát thủ số một quốc tế, vì để tránh thương vong, đề nghị mọi người không đối đầu trực diện với hắn, cố gắng sử dụng lựu đạn hơi cay và đạn phát sáng để tấn công.
49 “Phong Triển Nặc. ” Feston cầm súng chỉa vào hắn, trầm thấp gọi tên của hắn.
Feston vừa dứt lời thì cảnh tượng kia xẹt qua ngay trước mắt, Phong Triển Nặc nheo mắt lại, “Thật đáng tiếc, đã xong rồi.
50 Ở phía xa từ trên lầu cao, Phong Triển Nặc bắt máy, “Đúng vậy, coi như là cảnh cáo. ”
Hắn nói nhỏ rồi thu hồi súng ống, căn cứ tin tình báo, hôm nay Kraft mới đến nơi này, hắn chọn một vị trí rất tốt, ít nhất tốt hơn so với Tumble rất nhiều, lượt bớt một phần phiền toái của FBI, Kraft vốn nên chết dưới súng của hắn, nhưng một người khác ở trong văn phòng đã cải biến suy tính của hắn.
51 Chậm rãi quay đầu lại, độ ấm trong mắt của Phong Triển Nặc chuyển thành băng giá, Feston đang nhìn hắn, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, nụ cười khó phân biệt hàm nghĩa, hắn bị bắt, đây là ý thức cuối cùng của hắn trước khi bị ngất.
52 Nụ hôn ẩm ướt, không khí ướt át, hô hấp xen lẫn nhiệt độ nhầy nhụa, Phong Triển Nặc che giấu không được sự biến hóa của thân thể, đương nhiên Feston đang áp sát trên người của hắn cũng đừng hòng che giấu, Feston kề sát bờ môi của Phong Triển Nặc, đè lại thân thể của đối phương, nhịp tim và tiếng hít thở bị phóng đại của bọn họ đang giao hòa vào nhau, “Còn muốn chạy nữa sao? Kỳ thật tôi không hề cảm thấy bất ngờ, đây là bản tính của cậu, cậu không tin bất luận kẻ nào.
53 Phong Triển Nặc cười một cách lạnh lùng, “Anh đang tỏ tình với tôi à?”
“Đừng xem mình là kẻ bị hại, cậu chưa từng tin tưởng tôi, nếu không thì cũng sẽ không có đoạn ghi âm đó.
54 Nhếch khóe miệng, đôi mắt hơi nheo lại, một nụ cười xinh đẹp, nhược điểm của đàn ông đang ở trong tay hắn, U Linh cũng không hề để ý đến thủ đoạn, hai người đứng đối mặt nhau, Feston dùng đôi mắt hẹp dài thâm thúy mà nhìn chăm chú Phong Triển Nặc, “Tôi không đàm phán điều kiện với tội phạm.
55 Mở ra bao chứa thịt bò, Feston để cho nó rã đá, động tác sắp xếp nguyên liệu nấu ăn của hắn rất ngăn nắp và trình tự, ở mặt trên cắt chữ thập, từ chỗ của Phong Triển Nặc có thể đoán ra ngoại trừ súng thì Feston sử dụng dao nhất định cũng rất đẳng cấp.
56 Ly rượu chạm vào nhau, một tiếng thánh thót vang lên, từ đây bắt đầu cuộc sống ở chung của Phong Triển Nặc và Feston.
Kể từ hôm nay, căn nhà này rất hiếm khi mở rèm che, đây là vì an toàn, miễn cho người khác phát hiện ra điều gì khác thường cũng miễn cho người ở bên ngoài bị lợi dụng bởi vị khách trọ không chịu an phận của căn nhà này.
57 Các thành viên đội đặc nhiệm tựa như bị đứng hình, không biết nên dùng tâm tình gì để đối mặt với sếp của bọn họ.
Có người vẫn chưa tiêu hóa được chuyện này, có người vẫn cảm thấy phức tạp, bọn họ từng bước qua đủ loại ranh giới nhưng chưa từng cương quyết như sếp của bọn họ như vậy, muốn các thành viên đội đặc nhiệm lập tức tiêu hóa những lời của Feston là chuyện không dễ dàng, chuyện này cần có một quá trình.
58 Ngón tay mất cảm giác lại một lần nữa tìm về cảm giác, Phong Triển Nặc cảm thấy bất ngờ, “Anh mệt rồi, để tôi đi mở nước cho anh tắm. ”
Giữa bọn họ rất hiếm khi có thời gian bình yên như vậy, bình thường nếu không giương cung bạt kiếm thì chính là dầu sôi lửa bỏng, bóng người rời đi trong căn phòng tối tăm, thấp thoáng có thể nhìn thấy hình dáng của hắn, sợi dây xích từ trên cổ tay kéo lê dưới mặt đất làm vang lên tiếng vọng lạnh lẽo, đây cũng là giai điệu duy nhất trong lúc này.
59 Sô pha không chịu nổi trọng lượng của hai người đàn ông, bắt đầu phát lên tiếng cọ sát nặng nề.
Giống như đổ thêm dầu vào lửa, trên mặt của Feston tràn ngập dục vọng, “An phận một chút–” Tay của hắn dao động trên người Phong Triển Nặc, ngón tay xẹt qua làn da nóng bỏng, có lẽ xem như một loại ăn ý, Phong Triển Nặc nhanh chóng nổi lên phản ứng.
60 Ngoài cửa, Will phát hiện bên trong có cái gì khác thường, hắn dừng nhấn chuông, “Anh có ở bên trong hay không, Feston?”
Không thấy bên trong đáp lại, nhưng trực giác của hắn nói cho hắn biết có người ở bên trong, “Hy vọng là anh còn ở bên trong, em nhìn thấy anh trên tivi, em biết là gần đây anh rất bề bộn nhiều việc, em có mang theo một chút thức ăn…” Hắn dừng lại một chút, giống như đang tích dụ dũng khí, “….