1 【 Gió lạnh thấu xương mang theo luồng khí lạnh lẽo gào thét thổi qua, Vạn Nhận Luân mái tóc đen tựa như cánh bướm lúc hoàng hôn, toàn thân hắn đều treo ngoài vách núi, chỉ có một cánh tay chằng chịt vết thương trở thành điểm liên kết duy nhất của hắn với vách núi kia.
2 Gian phòng bị lấp đầy bởi dụng cụ bằng gỗ cùng mấy thứ đồ vật làm bằng tơ lụa trở thành bối cảnh xuất hiện của Hoắc Cải, giờ là bạn học Vạn Nhận Luân.
3 Ở nơi nào đó trong Vạn phủ, một căn phòng độc lập đứng giữa phồn hoa tu trúc, gian nhà được dựng rất tinh mỹ, không nói đến tường trắng cửa sổ đỏ, duy chỉ mái nhà thôi đã kiến tạo hai tầng ngói xanh nóc uốn, phần nóc cong nhếch lên như con chim ưng xòe cánh, mũi nóc còn nằm một đôi thụy thú, tuy là dùng gỗ điêu khắc thành, nhưng đao pháp cũng rất là tinh tế, nhìn rất sống động.
4 Bị vây ở đây mặc người bạo cúc đương nhiên là không được, 5P gì đó tuyệt đối không nằm trong phạm trù Hoắc Cải có thể tiếp thu.
Hoắc Cải nhìn móng heo ở trên eo mình, hít sâu một hơi, đừng khinh gia chỉ là một người viết tiểu thuyết, lúc cần phát huy sức mạnh, gia cũng sẽ không hàm hồ!
Quay đầu lại, Hoắc Cải hướng cẩu hữu số hai trực tiếp thẳng thắn mà ném một cái… mị nhãn!
Số hai sửng sốt, mị nhãn của Hoắc Cải chớp mắt biến thành hung nhãn.
5 Hoắc Cải nín thở, khiến mặt thêm trắng bệch, mới nhỏ giọng nói: “Con bất kính với khách quý của ca ca, sợ ca ca trách tội, nhất thời luống cuống, cho nên mới, cho nên mới…”
“Hừ, khách quý?!” Khuôn mặt Vạn lão gia chớp mắt vặn vẹo, hiển nhiên đang nghĩ tới hình ảnh có chút vô cùng thê thảm nào đó, vỗ bàn, lạnh lùng nói: “Cái tên nhát gan như ngươi, cũng biết bất kính? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, còn không mau nói! Ngươi cầm tinh hồ đào sao? Không gõ không mở miệng…”
Hoắc Cải thân thể rụt lại, ra vẻ bị dọa.
6 Hoắc Cải miễn cưỡng sốc lại tinh thần, dùng nước lạnh trong phòng rửa mặt xong, lật đật chạy tới cửa viện của Vạn Thử Ly ngồi chổm hổm. Tối nay, không thể nghiệm chứng được thành quả lao động rồi.
7 Ở trong nguyên tác thì thời gian kế tiếp Vạn Nhận Luân bị nhị ca hắn OOXX cả trăm lần, nhưng nhờ cú phản kích của Hoắc Cải quá hoàn mỹ, thành ra nhị ca bị cấm cửa, Vạn Nhận Luân giờ muốn làm gì thì làm cái đó.
8 Trải qua một ngày một đêm bôn ba, Vạn lão gia mới phát hiện được sự tồn tại của kẻ nhập cư trái phép.
“Ngươi sao cũng đi theo. ”
“Không phải cha định ‘một nhà chúng ta’ cùng đi thăm đại ca sao?”
Vạn lão gia cũng không thể nói trong phạm vi “một nhà chúng ta” không có Vạn Nhận Luân, đành phải hàm hồ gật đầu, coi như ngầm đồng ý.
9 Vừa lúc này, một người hầu vội vàng chạy tới, tiến đến bên tai Vạn Tư Tề nhỏ to một trận, bộ dạng rất là không biết phải làm sao.
Vạn Tư Tề hơi hơi gật đầu, sau đó quay lại, đối diện với vẻ mặt vô tội của Hoắc Cải: “Đệ mang theo rất nhiều sách?”
Hoắc Cải ngoan ngoãn gật đầu.
10 Hoắc Cải dù đang vùi đầu, nhìn không ra thần sắc. Nhưng ánh mắt thèm nhỏ dãi kia vẫn đang lưu luyến không thôi trên đống thức ăn. Nếu thức ăn kia có tri giác, có khi đã mắc cỡ lệ tuôn vì ánh mắt cực kỳ nóng bỏng của y rồi.
11 Vạn lão gia thấy Vạn Tư Tề tuy không hài lòng nhưng cũng đã đồng ý, có chút đắc ý nói: “Nào, uống rượu uống rượu đi. ”
Chờ nha hoàn bên cạnh đem rượu rót đầy rồi, Vạn lão gia mới nhướn mày nháy mắt ra hiệu cho Vạn Thử Ly.
12 Lúc Vạn Tư Tề tha được con mèo say về tới Thải Cát viện, hạ nhân đã nấu xong thuốc giã rượu. Nhiêu đó đủ thấy Vạn Tư Tề đưa người này về phòng mất bao nhiêu sức lực.
13 Hoắc Cải đem hơn mười cái bát trân liên hoa bao còn chừa lại gói gói lại trong bọc giấy, mang theo túi nước rồi cuống quýt xuất môn, mục tiêu —— chỗ cẩu cẩu ở.
14 Hoắc Cải đương nhiên không phải kẻ thích ngồi chờ chết, y hét lớn một tiếng, một tay bóp hàm dưới cẩu cẩu, một tay gập lại, chặn ở ngực cẩu cẩu liều mạng đem nó đẩy ra ngoài.
15 “Sao thế?” Vạn Tư Tề rất thiện lương không lập tức xoay lại.
“Đai lưng đứt rồi. ” Hoắc Cải khóc lóc kể lể.
“Nhắm mắt lại. ” Vạn Tư Tề lạnh lùng nói.
16 Hoắc Cải theo tôi tớ Vạn Tư Tề sai sử trở về nơi ở thì trời đã tối mờ tối mịt. Hoắc Cải cảm ơn người nọ xong, xoay người đẩy cửa phòng, đã thấy nha hoàn xảo quyệt nhà mình đứng trước mặt, không khỏi hoảng hốt.
17 Là Vạn Thử Ly!
Hoắc Cải phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn vị còn lại trong phòng, nhưng lại thấy khuôn mặt băng sơn của hắn không hề thay đổi, lại có dáng vẻ như đã sớm biết sẽ như vậy.
18 Hoắc Cải vừa nghĩ tới chuyện mình lần này bị hai huynh đệ kia ăn mất, bi thương liền trào dâng từ đáy lòng. Nhưng mà có một điểm rất thần kỳ, tuy Vạn Tư Tề đem Hoắc Cải ôm rất chặt, nhưng vẫn giữ im lặng.
19 Chuyện đã tới nước này, chỉ có thể xem ngựa chết như ngựa sống mà chữa thôi.
Hoắc Cải nhanh tay đem ống thuốc nhét lại vào khe giường, sau đó đem đai lưng miễn cưỡng quấn lên cổ tay, sau đó kêu to: “Cứu mạng…”
Một tiếng kêu này đúng là nội hàm phong phú, kết hợp giữa các loại tâm tình may mắn, khuất nhục, xấu hổ giận dữ, thống khổ…, quả là bi thảm đến cực điểm.
20 Do người có mặt tại đây không chỉ có ba cha con bọn họ, Vạn lão gia quay đầu lại, đối Vạn Tư Tề ra vẻ khó xử nói: “Để người làm ca ca như con chế giễu rồi, ai, tiểu tử này, chung quy vẫn cứ bướng như thế, uổng cho con tối rồi mà còn nhớ tới nó.