21 (Ngạo kiều: Là cách hành xử để che giấu sự ngượng ngùng mà cố ý tỏ ra kiêu ngạo, trong ngoài bất nhất. Thuộc tính cách dễ thương. )
Vạn Tư Tề bị mấy lời này của Hoắc Cải chọc cười, khóe môi hơi hơi giơ lên: “Tường lậu gió ta không sợ, xà nhà để thắt cổ thì đúng là có cố kỵ mấy phần, đừng có muốn chết muốn sống như thế, ta có hứng thú với đệ, nhưng cũng không phải thứ hứng thú thấp kém đó.
22 “Tam thiếu gia, ngài đã dậy chưa?”
Hoắc Cải đang đứng trước chậu rửa mặt nghe tiếng gọi của nha hoàn ngoài cửa thấp hơn bình thường ít nhất ba điệu, cảm thấy thế giới chớp mắt huyền ảo quá.
23 Vạn Thử Ly đi trước, Hoắc Cải đáng thương cảm theo sát phía sau, vào thùng xe, Hoắc Cải vừa ngẩng đầu, liền đối diện với đôi mắt âm tàn như sói của Vạn Thử Ly.
24 Xe ngựa của nhà họ Vạn dần đi khuất tầm mắt, Hoắc Cải đứng bên cạnh Vạn Tư Tề, thở dài. Gia đời này sao lại giống như âm điệu của Tăng Ca (Tăng Dật Khả – một nữ ca sĩ người Hoa) vậy cơ chứ, một khi đã bắt đầu đi lệch hướng là không bao giờ có thể quay đầu lại được nữa.
25 Năm tháng sau, Vạn Tư Tề người đầy phong trần vội vàng về thành Mông, Hoắc Cải viện thí xong, đang đứng trước cửa chào đón người nào đó trở về.
“Xin lỗi, ta về muộn quá, kết quả thế nào rồi?” Vạn Tư Tề nhảy xuống ngựa, đi về phía Hoắc Cải.
26 “Ta phát hiện đệ càng ngày càng không kiêng nể ai cả. ” Vạn Tư Tề một lần nữa lại rơi vào vị trí của kẻ thua cuộc, “không nhịn được nữa” vươn tay ra, vò mái tóc dài mềm mượt của Hoắc Cải thành một đống bù xù.
27 Một ngày của một tháng sau, nhân vật chính sợ lạnh của chúng ta, Hoắc Cải rốt cuộc cũng vào đến Khôn Thành, bắt đầu chuẩn bị cho kế hoạch ngược công vĩ đại của anh.
28 Mặt trời lặn dần, trên con đường người qua kẻ lại, đơn độc đứng giữa hàn phong, thần tình sầu thảm, ánh mắt bi thương… Hắt xì
~“Gia sắp bị cảm lạnh đến nơi rồi, trộm cắp gì mà mãi chưa tới!” Hoắc Cải nhìn cái túi tiền trên thắt lưng của mình, lại nhìn sắc trời đang dần tối.
29 Mặt trời dần tắt, bóng tối lặng lẽ bao trùm mọi cảnh vật, ánh trăng khuyết trở thành ngọn đèn duy nhất trong đêm đen, phủ lên người thiếu niên bạch y đem tối vẫn chưa về nhà một lớp áo mỏng lấp lánh ánh tuyết, càng làm tôn lên đôi má như ngọc và da mặt như phấn của thiếu niên.
30 “Thật là làm phiền huynh rồi!” Đối phương cho dù có là lưu manh thì cũng không phải loại lưu manh mình có thể đắc tội, Hoắc Cải nói từng chữ một, rít qua kẽ răng một câu nói lịch sự dành cho tên nam nhân suýt nữa làm hỏng đại kế của mình.
31 “Nếu như lời tôi nói lúc trước có nửa câu nói dối, nhất định sẽ bị thiên đao vạn quả, chết không chỗ chôn!” Hoắc Cải giơ tay, dựng hai ngón lên, hùng hồn thề thốt.
32 “Ngươi định ra tay bây giờ hay là đợi tiểu điểu đông rồi mới tính tiếp?” Hoắc Cải rúc vào trong lòng người nào đó, đồng thời cũng không hề vội vàng rời khỏi.
33 Cánh cửa gỗ khắc họa tiết hoa đang đóng chặt, có chút hương khí vấn vương trước cửa, xung quanh tĩnh mịch, cho nên âm thanh trong phòng vốn không lớn, lúc này lại khá rõ.
34 Hoắc Cải soi Đông Phương Vị Minh từ đầu đến chân, rồi lại soi từ chân lên đầu, nhíu mày nói: “Có thể đổi người khác không?”
Đông Phương Vị Minh dám thề hắn có thể nhìn ra hai chữ “chê bai” từ trong mắt tên tiểu tử này, nghiến răng: “Xin hỏi tại hạ có chỗ nào không lọt vào pháp nhãn của ngài?”
“Trông ngài có vẻ không rẻ.
35 Mười ngón tay của Đông Phương Vị Minh đan lại, sau khi híp mắt trầm tư lúc lâu mới nói: “Thứ ngươi muốn ta dạy, ta tuy đã hình dung ra chút ít, nhưng trong thời gian ngắn không thể đưa ra một giáo trình tốt nhất, hay nhất, cho ta thêm một đêm, ngày mai lại đến dạy ngươi có được không?”
“Được thôi, Vệ công tử.
36 Hoắc Cải nghiến răng, nghiến răng rồi lại nghiến răng, không nỡ mang trẻ con ra dụ thì không giết được sói, không nỡ mang thân thể ra dụ thì không ngược nổi lưu manh! Tên này còn ra vẻ nghiêm túc dạy dỗ, trước lúc bắt đầu đã tự nhủ, bản thân là một thụ nhu nhược si tình mà e thẹn nóng lòng muốn học thành tài tuyệt đối không thể tát cho hắn hai cái đẩy ra được.
37 Thời gian cũ, địa điểm cũ, Đông Phương Vị Minh ôm một bọc vải hình chữ nhật lên lầu, vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy tình hình trong phòng, ngừng lại một chút, sau đó cười “phụt” một tiếng.
38 Gần đây Vạn Tư Tề cảm thấy áp lực thật lớn, sau khi hắn cho rằng đệ đệ nhà mình đã đi vào quỹ đạo chăm chỉ học hành ngày ngày tiến bộ, hành vi thường ngày của người nào đó lại bắt đầu trở nên khó có thể phán đoán.
39 “Ngươi cảm thấy điều ta nói là sai sao?” Nhìn thấy thái độ không bạo lực thì không hợp tác của Hoắc Cải, Đông Phương Vị Minh giáo huấn người khác đến mức sảng khoái từ trong ra ngoài lại hỏi thêm một câu.
40 “Con mèo này của đệ tên gì?” Đông Phương Vị Minh đẩy người xuống hố hết sức thỏa mãn lúc này mới nhàn rỗi hỏi thăm nhân vật phụ là con mèo.
“Tên là Khởi Tư, huynh có thể gọi nó là Tiểu Khởi.