81 Đã khá lâu không ra ngoài, Loan rất nhớ Băng nhi, trước giờ ngày nào cũng qua lại vậy mà chỉ sau chuyện hôm đó, mọi chuyện rồi không biết sẽ thế nào đây, mặc kệ Loan vẫn muốn đi gặp Băng Nhi, đứng trước cổng trường sắp tới giờ tan học, đáp xe dừng lại trước một gốc cây, khi vừa thấy Băng Nhi ra:
Băng nhi!
Mẹ!
Chạy một mạch đến cho Loan:
Con gái! Mẹ nhớ con quá!
Con cũng vậy!
Đi nào! Mẹ đưa con đi ăn kem!
Tuyệt vời!
Cô bé nhẩy cẫng lên, sung sướng đôi mắt hay háy, món thích nhất của cô bé là kem mà.
82 Tại nhà Lâm.
Sau khi Lâm đưa Loan về nhà, anh cũng trở về nhà, đáp xe vào cổng, bước những bước chân vào trong nhà:
Anh về rồi sao?
Băng ngồi một mình trong bóng tối, không bật đèn, ngồi uống rượu một mình, đây là cách cô giấu mọi người nỗi đau của mình không để ai biết, Lâm ngồi lại ghế, Băng với tay lấy một ly, rót rượu vào ly của anh:
Anh uống đi!
Lâm cũng không ngần ngại, uống hết một ly, Băng thấy vậy càng đau lòng:
Anh!
Sao vậy?
Anh có thấy mệt mỏi không?
Lâm rót thêm một ly rượu, uống hết một ly:
Có! Anh thấy mệt mỏi lắm!
Băng cười nhẹ, trước câu nói thẳng thừng này của Lâm:
Băng!
Sao vậy?
Chúng ta nên châm dứt đi, mọi chuyện lên chấm dứt thôi em ạ!
Băng nhấp một ly rượu, cười lớn thành tiếng:
Chấm dứt! tại sao phải chấm dứt!
Băng! Nghe anh đi, đừng cố chấp như vậy nữa, chỉ làm em thêm đau khổ thôi, buông tay đi, vì anh, anh mãi mãi không thể nào yêu em!
Anh mãi không thể nào yêu em!
Băng nhắc lại lời Lâm mà lòng cô dường như có muôn ngàn mũi đâm vào, rất đau đớn, rất đau xót, làm sao cô có thể chấp nhận được chứ, rót một ly rượi đầy, uống cạn hết một ly, cô bóp chặt cái ly, ném mạnh xuống đất, chạy tới ôm anh từ phía sau:
Không! Không! Em sẽ không bỏ cuộc, em sẽ mãi giữ anh, vì với em như vậy là đủ
Giật mạnh tay Băng ra:
Đừng làm vậy nữa, vì chỉ cô ích thôi!
Lâm vung mạnh tay cô xuống sàn, rồi lạnh lùng bước lên lầu.
83 Tại nhà Định:
Anh ăn xong rồi! anh đi làm đây?
Vâng!
Loan khẽ chỉnh lại áo cho Định:
Ùm! Anh đi cẩn thận nha!
Hôn nhẹ lên chán cô, rồi nhanh chóng đi ra ngoài, chiếc xe nhanh chóng rời đi.
84 Sau một đêm hôn mê, Loan từ từ mở đôi mắt ra, người đầu tiên cô nhìn thấy là Định, anh đang nằm trên thành giường, cầm tay cô, khẽ cựa mình một chút, Định cũng choàng dậy:
Em! Em tỉnh rồi sao?
Anh! Anh ở đây cả đêm sao?
Ừm! Anh xin lỗi vì đã không ở bên em, em đau lắm phải không?
Định khẽ đưa tay vuốt nhẹ đôi má của cô, anh rất lo lắng cho cô:
Không! Anh đang bận mà, chỉ có điều là lúc đó em đau quá, lại sợ nữa lên.
85 Tại nhà Lâm,
Băng đang ở trong phòng làm việc cô đang tất bận với đống giấy tờ, Lâm vẫn chưa về, chưa bao giờ anh về nhà giờ này, Băng cũng quen với việc này nên cũng không để ý, người giúp việc bưng lên phòng cô một chén cháo nhỏ, dạo này cô ăn uống kém quá, cả người lúc nào cũng mệt mỏi, vì vậy mà cô đã chủ động bảo người giúp việc nấu đồ cho cô ăn.
86 Đi một mình trong màn mưa lạnh lẽo, bước chân của cô Băng dần dần trở lên nặng trĩu, cái đầu có vẻ đã thông suốt hơn, nhưng cả thân thể đang run lên cầm cập, vì mưa lạnh, hay những cô đơn, lạc lõng trong lòng, những giọt nước mắt hòa vào mưa ngay lập tức trở lên lạnh lẽo, không còn chút hơi ấm, Băng thấy mình giống như tên mình vậy, lúc này cô chỉ là một tảng băng lạnh lẽo, không ai có thể hiểu nỗi lòng cô, càng nghĩ như vậy cô càng thấy đau khổ, không thể tiếp tục đi nữa, cô ngồi gục suống đường, khóc lóc, tình cảnh rất bi thương.
87 Anh đang ở đâu?
Ừm! anh đang đi với Băng, tụi anh có chút chuyện phải bàn:
Ừm! Vậy anh về sớm nha!
Ừm!
Băng khẽ cựa mình:
Em dậy rồi sao? Đói không mình đi ăn sáng!
Ừm!
Tại nhà hàng, Băng vẫn rất mệt mỏi, Định khá lo lắng, khẽ đưa tay vuốt nhẹ gò má:
Em không sao chứ? Trông em xanh lắm!
Không! Em không sao đâu, anh đừng lo!
Ừm! ăn nhiều vào!
Ừm!
Nhưng khi Băng vừa mới nhấp một chút:
Ọe!
Em sao vậy?
Chạy một mach vào nhà vệ sinh:
Em không sao chứ?
Không!
Không cái gì mà không? Trông em xanh lắm!
Em chỉ hơi buồn nôn thôi!
Chỉ vậy thôi phải không?
Ừm!
Băng rời đi, ra ngoài bàn:
Em ổn chứ?
Ừm!
Ăn đi!
Băng cố nuốt vài miếng!
Em!
Anh sao vậy? sao cứ ấp úng hoài vậy chẳng giống anh tẹo nào!
Em! Có nghĩ là chúng ta nên để mọi thứ về đúng chỗ của nó?
Anh nói vậy là sao?
Định khẽ dựa đầu vào thành ghế, xoa nhẹ mắt dường như anh cũng rất mệt mỏi, nhưng Băng thì luôn luôn không hiểu, hay cô cố tình không hiểu:
Mọi chuyện lên kết thúc!
Đây là lần thứ hai cô nghe được câu nói này từ một người khác Lâm.
88 Một buổi sáng trong trẻo bước đến ngôi nhà của Loan và Định, sau một giấc ngủ say và khá ngon, Định khẽ mở mắt, quay sang Loan, cô ấy đã thức dậy từ rất lâu, anh khẽ xoa nhẹ đôi mắt, vùng dậy, anh cảm thấy thoải mái lắm, chưa bao giờ anh ngủ ngon như vậy, có lẽ vì anh đã nói chuyện được với Lâm, mọi chuyện đã rõ ràng, nhưng còn Loan anh không muốn nghĩ đến, nhưng chỉ cần nghĩ đến cô anh thấy rất có lỗi, bước chân xuống dưới sàn, sỏ chân vào đôi dép bước đến bên ban công, mở nhẹ một cái, những tai nắng sớm rọi vào mắt, vừa mới ngủ dậy, nên Định cảm thấy chói mắt lắm, sau khi thích nghi, anh bước ra ngoài ban công, hứng trọn những tia nắng mới ấm áp, nhẹ nhàng, hít thở bầu không khí dịu nhẹ nó làm anh thoải mái lắm.
89 Đứng trước cổng bệnh viện:
Anh! Em không sao mà?
Không! Được từ chối! cả ngày hôm qua em không ăn được gì rồi, có lẽ nào cái dạ dày này vẫn chưa khỏi hẳn, nghe anh đi khám cho chắc!
Ừm!( Loan mãi mới chịu gật đầu)
Hôn nhẹ lên trán cô:
Ừm! Ngoan lắm! vào đi!
Định đứng chờ ở ngoài, anh khá sốt ruột, Loan từ từ bước ra:
Sao rồi?
Loan khuôn mặt bí xị, buồn rầu, Định càng lo lắng:
Thôi mà! Không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi!
Định khẽ ôm vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô an ủi:
Anh!
Sao vậy? Bác sĩ nói sao?
Anh! Bác sĩ bảo, em có… em có thai rồi! em có thai rồi!
Em … có… thai( Định không thể tin vào tai mình)
Thật đấy, chúng ta sắp có con, anh sắp được làm cha rồi!
Loan cười tươi, đưa tay Định sờ vào bụng mình:
Em! Có thai rồi!
Đúng vậy, anh sắp được cha!
Ừm!
Loan! Cảm ơn em! Cảm ơn em nhiều lắm!
Định liên tục hôn vào chán cô:
Cảm ơn em!
Loan cười, choàng tay lên cổ Định:
Trông anh kìa, anh vui vậy sao?
Ừm! anh sắp được làm cha mà! Mau về thôi!
Ừm!
Cẩn thận chút đi!
Anh này! Có cần phải bảo vệ em như vậy không?
Ừm! đương nhiên, từ giờ anh cần phải bảo vệ em kĩ hơn!
Anh! Thôi đi, anh đừng có làm vậy với em chứ?
Kháng cự bị bác bỏ!
Anh!
Đi nào!.
90 Con tỉnh dậy đi!
Thủy vội chạy đến đấy đỡ cô bé, cả thân người cô bé máu chảy đầm đìa, trong khi mắt cô bé dần dần mờ mờ đi, khi mọi nhận thức đều mất dần, Thủy vẫn không ngừng gọi tên cô bé:
Băng nhi! Tỉnh dậy đi, tỉnh dậy đi!
Bóng dáng những hàng cây dần dần lướt qua, trong khi mí mắt còn chưa khép lại, còn nữa những bóng áo blu trắng, cùng với sự vội vàng, rồi dần dần lịm đi:
***
Trong phòng lúc này chỉ có những tiếng kêu của những thứ máy móc, dần dần, từ tự mở đôi mắt:
Mẹ!
Băng Nhi! Con tỉnh rồi!
Carolina vui mừng đến chảy cả nước mắt, cô tưởng cô đã mãi mãi mất con bé, trời phật phù hộ, cô vội ôm trầm lấy bé:
May quá! Cô không sao rồi! không sao rồi!
Mẹ thật là trẻ con, mẹ khóc sao?
Con bé này!
Mẹ đừng khóc! Mẹ đừng khóc!
Ừm! mẹ không khóc.
91 Sau hôm đó! Hai cô cháu càng trở lên thân thiết, Thủy cũng rất hay mời cô bé đi ăn kem, hôm nay đến trường đón Băng nhi:
Trên xe:
Cháu vui đến vậy sao?
Vâng! Được ăn kem rồi! oh yeah!
Con bé này chỉ thế là giỏi không à!
Trong quán kem:
Ăn ít thôi không lạnh ho đó!
Vâng!
Trông Băng Nhi ăn kem thật ngon lành, nhìn Băng Nhi mà Thủy thấy nhớ Hạ quá, trong phút chốc cô gọi Hạ:
Hạ! cô gọi ai vậy?
À không!
Sao cháu không ăn nữa!
Cháu!.
92 Bóng người đàn ông lạ vừa rồi không phải ai khác đó là Định, anh đến thăm mộ Băng di, sau khi đặt bó hoa lên mộ cô, anh quay sang bất chợt khuôn mặt Hạ đập vào mắt anh, anh khẽ liếc mắt nhìn, nhưng anh không dám nhìn lâu, bất giác trong anh sinh ra ảo ảnh, Hạ đang đứng sau lưng anh, Định vội vàng xoay người lại:
Hạ!
Khuôn mặt Hạ vẫn xinh đẹp, vẫn nụ cười trong trẻo đó, nhưng sắc mặt thần thái trắng nhợt, nó làm Định thấy chộp dạ, nhưng anh vẫn cố giữ bình tĩnh:
Em! Em sao vậy? Sao em lại?
Anh! Anh tại sao em lại như vậy?
Anh!
Tại sao em lại đối xử với em như vậy?
Anh! Anh xin lỗi!
Xin lỗi! anh đã làm mất mạng, mất con, mất mọi thứ!
Anh!
Trong giây phút Định trở lên cứng lưỡi, anh quỳ gục xuống, dưới chân Hạ, khóc, những giọt nước mắt đàn ông hiếm có lăn dài trên mi:
Hạ! Anh biết! anh có lỗi với em, có lỗi với nhiều lắm!
Anh ngước mắt lên nhìn Hạ, cô vẫn nhìn cô bằng ánh mắt nhẹ nhàng không hề giận dữ!
Anh biết! anh có lỗi với em, hạ! anh sai rồi! anh thật sự sai rồi!
Anh quỳ gục xuống, nhưng khi ngước lên, không có ai khác ngoài một bãi trống, gương mặt Hạ vẫn tươi cười trên bi mộ, Định lau vội nước mắt rồi nhanh chóng rời đi.
93 Anh! Nhanh lên nào!
Tiếng Loan gọi Định:
Từ từ thôi! cẩn thận!
Đứng trên boong tàu, một tàu thủy rất to, rất rộng lớn, một khoáng trời rộng lớn, bao la hiện ra trước mắt Loan.
94 Trời bên ngoài đang mưa lớn, mưa khá to, Loan đang ngủ ngon, thì chợt bị tỉnh giấc, cô xoay người sang không thấy Định, cô khẽ gọi, nhưng không có ai, dụi mắt bước xuống giường, cô gọi trước cửa phòng vệ sinh, nhưng không có ai trả lời, cô khẽ mở cửa phòng đi ra bên ngoài, vừa đi vừa gọi, ở đằng xa đó có tiếng Định, chắc anh ấy đang nói chuyện với người khác, là một người phụ nữ, nghe không rõ lắm, càng tiến lại gần thì âm thanh đó càng rõ, đúng mà đúng là Định, bước những bước chân nhẹ nhàng, nhưng rất nhanh nhẹn, Loan định chêu Định nhưng trước khi làm việc đó thì:
Anh yêu em! Yêu em nhiều lắm! Em đừng từ chối anh nữa được không?
Không! Anh!
Em! đến bao giờ em mới chịu hiểu lòng anh đây?
Em.
95 Trong bệnh viện, Loan lờ mờ tỉnh dậy, mùi đầu tiên cô ngửi thấy là mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, cùng với đó là là những bóng người bác sĩ đi qua đi lại, rất gấp.
96 Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà Hạ, Lâm nhanh chóng xuống xe đỡ Hạ:
Cẩn thận một chút!
Anh làm ơn đừng xem em như con nít vậy?
Anh khẽ vòng tay qua eo cô:
Thì em chẳng là con nít thì gì!
Anh!
Thôi nào vào nhanh lên, trời bên gió lắm, em sẽ bị cảm đó!
Anh!
Đưa Hạ vào nhà thật cẩn thận, anh dìu cô nhẹ nhàng từng bước lên bậc thang:
Cẩn thận một chút!
Sau khi đặt cô nằm xuống giường anh khẽ kéo nhẹ cái chăn đắp cho cô, ánh mắt nhìn cô nhẹ nhàng:
Em ngủ chút đi! Cho khỏe!
Ừm!
Lâm định rời đi, thì Hạ kéo tay anh lại:
Anh đừng đi mà!
Lâm lại ngồi xuống thành giường:
Sao vậy?
Anh! Anh có thể ở lại cho đến khi em ngủ không?
Ùm! được!
Anh nằm đi, anh ôm em, kể chuyện cho em nghe, em laai rồi không nghe kể chuyên rồi!
Em!
Thôi nào anh nằm đi!
Lâm nằm xuống cạnh Hạ, Hạ lại giống như ngày trước, cô gối đầu lên tay anh, nép đầu vào ngực anh, hồi trước mỗi lần cô khó ngủ là Lâm lại ôm cô vào lòng, kể chuyện cho cô nghe và thế là chẳng mấy chốc cô đã chìm vào giấc ngủ.
97 Nửa đêm trời rất khuya, ngoài đường lúc này lèo tèo chắc chẳng còn mấy người ra đường, những con đường hẻo lánh, heo hút, mặc cho sương giăng bủa vây tứ phía, trời càng về khua thì sương càng dày đặc, sương lạnh lẽo, cùng với đó là một sự cô đơn, tủi nhục bao lấy trái tim nhỏ bé của Doãn Băng.
98 Nhìn Băng trong phòng cấp cứu mà anh như chết đi, vừa lúc đó Định cũng nghe tin anh cũng tức tốc chạy đến:
Băng! Băng sao rồi?
Cô ấy đang cấp cứu, tình hình có vẻ nguy hiểm:
Cậu!
Định tỏ ra khá bực tức:
Cậu hận mình lắm phải không?
Không!
Cô ấy đã cắt tay vì… không thể buông tay mình… cậu nói xem… mình nên làm thế nào bây giờ?
Cậu! Mình không biết, không biết làm thế nào mới đúng bây giờ! Cô ấy thật dại dột, cứng đầu cố chấp vì yêu màcô ấy có thể làm vậy sao, đúng là ngốc mà!
Định đứng dựa lưng vào thanh ghế, anh dường như rất hối hận vì đã là người tiếp tay cho sự cứng đầu này của cô, nếu anh không mù quáng nghe theo cô thì mọi chuyện đã không vậy.
99 Định luôn hiểu cô hơn ai hết, trong những lúc như này anh không nên nói gì, vì những lời nói của anh sẽ vô tình làm cô ấy cho là những lời chỉ trích, dậy đời, cô chúa ghét người ta dạy đời mình, chính vì vậy, Định lúc nào cũng im lặng, âm thầm quan tâm, chăm sóc cô, hơn nữa cũng là người giúp cô thực hiện mọi mong muốn.
100 Vài ngày sau Băng đã hồi phục, cô đã bắt đầu đi làm lại, nghỉ hơn một tuần mà số công việc đã chất lên như núi, vùi đầu vào công việc, vì chỉ có như vậy nó mới khiến cô nguôi ngoai phần nào.