21 Nhưng sự thật này đúng là đã bị truyền ra ngoài, hơn nữa còn truyền khắp toàn bộ hoàng cung. Tất cả mọi người đều biết hoàng đế rất cưng chiều Miên Miên, vì thế có không ít phi tần đặc biệt đến thăm, hễ trông thấy nàng đều khen nàng “vừa béo vừa tròn”, sau đó đem nàng vo lại thành một trái cầu, ôm vào trong ngực vừa vân vê vừa nhéo.
22 Nguyễn Miên Miên ba tuổi, Dung Triệt ba tuổi, Tiểu Tuyết Hoa một tuổi, Tiêu Nguyệt mười tuổi. Nơi nào đó trong hoàng cung , các thái giám xếp thành hàng.
23 Miên Miên năm tuổi, Dung Triệt năm tuổi, tiểu Tuyết Hoa ba tuổi, Tiêu Nguyệt mười hai tuổiHoàng đế cho rằng học tập cần phải bắt đầu từ nhỏ, không thể mặc kệ tiểu hài tử tùy ý chơi đùa được.
24 Miên Miên bảy tuổi, Dung Triệt bảy tuổi, tiểu Tuyết Hoa năm tuổi, Tiêu Nguyệt mười bốn tuổi. Cuộc sống không còn thú vị như trước. Mỗi ngày ăn cơm, ngủ, cùng Dung Triệt, Tuyết Hoa chơi đùa, trêu chọc Phi Sắc.
25 Nhanh chóng rời khỏi đám người kia, sau lưng lại đột nhiên truyền đến thanh âm non nớt của Dung Triệt ,“Muội muội, muội đi đâu vậy?”Nguyễn Miên Miên dừng lại cước bộ, trong lòng nảy sinh một cảm giác nói không nên lời, hình như là chua sót.
26 Oa…… hình ảnh thật sự làm cho người ta muốn phun máu. Miên Miên không hề chớp mắt nhìn chằm chằm bọn họ. Chỉ thấy một nam tử tà mị, biếng nhác tựa vào nhuyễn thạch bên cạnh suối nước nóng, sợi tóc đen như mực thả tán loạn trên bờ vai, lười biếng mang theo một chút hương vị cuồng dã, hai tay hắn nhào nặn vào thân thể mềm mại của nữ tử, chơi đùa thuần thục mà có kỹ xảo.
27 Kẻ nhìn trộm hóa ra là một đứa bé, lại là đứa bé mập mạp trắng nõn rất đáng yêu. Miên Miên nhìn nam tử mặc y phục màu tím toàn thân toát ra thần khí, nàng không phát hiện ra miệng mình lúc này đã trương ra thành hình chữ O to đùng.
28 “Mời vừa nãy ngươi đã nhìn trộm cái gì vậy…?”. Tiêu Trì cố ý hỏi, hắn biết rất rõ nàng đã trốn sau giả sơn nhìn lén lâu như vậy, nhưng vẫn cố ý hỏi xem nàng trả lời thế nào.
29 Tiêu Trì lập tức thả nàng xuống đất. “Đúng vậy… Ngươi biết ta sao? Ngươi là ai vậy?” Miên Miên ngẩng đầu, không biết thái độ của hắn vì sao lại thay đổi như vậy.
30 Thái tử phi mất tích, làm sao mà không khẩn trương cho được. Lúc Tiêu Trì ôm Miên Miên trở lại Mộng Xuân các, trong phòng nô tài đã quỳ thành một hàng.
31 Miên Miên khẩn trương nhìn Tiêu Trì, sợ hắn sẽ không thành thật đem chuyện lúc đó nói ra, nếu như bị Tiêu Nguyệt cùng hoàng đế phát hiện nàng nhìn lén bọn họ làm chuyện nam nữ, thì thật sự là mất mặt quá đi mất.
32 “Ngươi làm gì thế…?” Miên Miên sợ tới mức hoa dung thất sắc, hắn vì sao lại cởi quần của nàng chứ? “này, ngươi muốn làm gì, ta với ngươi đâu có thân quen gì đâu”.
33 “Còn đau không?” Tiêu Nguyệt ngồi vào mép giường, sự tức giận trong đôi mắt phượng dần biến mất, tầm mắt nhìn xuống cái mông đỏ bừng của nàng. Miên Miên thấy hắn thay đổi thái độ thì bắt đầu từ một tấc lại muốn tiến lên một thước “đau chết ta luôn”.
34 “A……!!!” Miên Miên mở to mắt, bồi nàng ngủ ư? Chuyện này … không thích hợp chút nào“Như thế nào? Tiểu miên nhi không muốn sao?” Tiêu Nguyệt nói như thật nhưng trong bụng lại thấy tức cười muốn chết.
35 Khi nàng ngủ môi nàng chu lên, trông chả hiền lành chút nào, cái chân mũm mĩm trực tiếp cuốn lấy thắt lưng mảnh khảnh của hắn, bàn tay mềm mại khoác lên ngực hắn, trong miệng còn đang lảm nhảm lảm nhảm nói mơ: “Ta là chim cánh cụt bé nhỏ…”Chim cánh cụt bé nhỏ? Là vật gì vậy? Tiêu Nguyệt khó hiểu, thật không biết nàng đọc sách gì mà miệng lúc nào cũng có thể nói ra được những từ ngữ cổ quái kì lạ.
36 “Tiêu Nguyệt?” chậm rãi phun ra hai chữ, trí nhớ ngay lập tức đảo ngược về tối hôm qua. Nàng muốn giả bộ ngủ, kết quả lại thực sự ngủ luôn, sau đó không nhớ gì nữa, không đúng, tại sao mình lại nép vào trong ngực hắn, tư thế mờ ám quá, lại còn gối đầu lên ngực hắn nữa.
37 Miên Miên từ gian phòng đó chuồn ra, mới vừa đi tới cửa thì đụng phải Dung Triệt, tiếp theo hai người đều ngã chổng vó trên mặt đất. “Ôi…người nào đó? Mới sáng sớm đã đứng trước cửa phòng ta rồi.
38 “Miên nhi…?” Dung Triệt ngay lập tức dùng ánh mắt chất vấn nhìn Nguyễn Miên Miên, tuy rằng hắn còn không hiểu ý nghĩ của chuyện ngủ cùng một chỗ, nhưng trong cùng một căn phòng cũng khó tránh khỏi thân mật tiếp xúc.
39 “Ngươi đang cầm cái gì trên tay vậy?” Tiêu Nguyệt thấy Miên Miên biểu hiện bộ dáng lưu luyến nhìn theo Dung Triệt đang rời đi, cảm thấy tên tiểu tử Dung Triệt này thoạt nhìn rất hiền lành, kỳ thực là một tên ngụy quân tử.
40 Miên Miên lao ra, ôm lấy con thỏ đang hấp hối, nó không chỉ vừa bị ném xuống đất, mà còn bị đụng vào cánh cửa khi quẳng ra, hiện tại có thể nói là đầu rơi máu chảy.