121 Nguyễn Miên Miên vẫn đứng ở đó, thân thể run rẩy dữ dội, đau đớn bén nhọn theo từng lỗ chân lông trên da thịt thấm vào người nàng.
Dung Triệt thoáng tỉnh lại, vừa rồi Nguyễn Miên Miên đã thay hắn đỡ một đòn trí mạng.
122 Trong phòng giam tối om, Dung Triệt đã được thay một bộ xiêm y sạch sẽ, vết thương trên người cũng đã được bôi thuốc, một ngày ba bữa ăn uống đầy đủ nên sức khỏe đã khôi phục phần nào, trên cổ tay vẫn bị trói bằng khóa sắt như trước.
123 Nguyễn Miên Miên né tránh hắn, cảm thấy hôm nay Tiêu Nguyệt vô cùng kỳ quái, tại sao hắn lại đột nhiên thân mật với nàng như vậy, tại sao hắn lại nói Dung Triệt đang nhìn bọn họ.
124 Trong nháy mắt, mười mấy bóng đen nhảy vào sân nhỏ, có người đi cứu Dung Triệt, có người xông vào từng gian phòng, hình như muốn tìm Nguyễn Miên Miên.
125 Đêm hè, gió thổi hiu hiu, không khí ấm áp dễ chịu, khó có một đêm yên tĩnh tuyệt vời như vậy.
Trước sân Tề Linh cung đã được dọn dẹp sạch sẽ, nếu không phải tận mắt chứng kiến cuộc chiến ấy thì không một ai có thể nhìn ra, vài giờ trước ở tại nơi này đã trải qua một màn chém giết tàn nhẫn.
126 Miên Miên không tránh né cũng không phản kháng, con ngươi tĩnh lặng nhìn Tiêu Nguyệt nói từng chữ:
“Tiêu Nguyệt, bây giờ ta với ngươi trao đổi điều kiện, nếu ngươi chịu thả Dung Triệt ra, ta sẽ giúp ngươi trừ khử Tiêu Trì!”
Nghe vậy, Tiêu Nguyệt dừng lại động tác, nắm lấy cằm của nàng, lực đạo cũng không giảm.
127 “Nha đầu, không cần lo lắng cho ta, vấn đề mấu chốt hiện tại là nàng và cùng Dung Triệt thoát thân, ta nghe nói hắn bị giam trong thiên lao”.
Nguyễn Miên Miên cười cười, ánh mắt an ủi, nhìn một lượt bốn phía, nàng thật sự không biết ở phòng ăn này rốt cuộc có an toàn hay không, lỡ giống như lần trước, trên tường có một khe nhỏ, Tiêu Nguyệt phái người ở đó nghe lén, vẫn là cẩn thận thì hơn.
128 “Tiêu Nguyệt, cái này xem như là chút nhân từ cuối cùng của ngươi đối với hắn sao?”
Tiêu Nguyệt vẻ mặt hơi cứng lại, nhìn nàng, tựa hồ muốn nhìn thấu nàng, trên thế gian này chỉ sợ cũng chỉ có một mình nàng mới dám dùng loại ngữ khí này nói chuyện với hắn.
129 Đáng tiếc, trong mắt nàng tràn đầy kiên định, không thèm đếm xỉa đến hắn, ngón tay không ngừng ma sát chiếc nhẫn phỉ thúy. Đến tẩm cung của Tiêu Trì, thanh lãnh như cũ.
130 Nàng gần như bị ánh mắt bi thương của hắn cắn nuốt.
Tiêu Trì ngã xuống, lời trong miệng còn chưa xong đã nằm trên mặt đất không động đậy. Tiêu Nguyệt ra lệnh cho đoàn thị vệ xông vào, bao vây Tiêu Trì “Xem hắn thế nào rổi?” Tiêu Nguyệt ra lệnh.
131 Không đợi mọi người kịp phản ứng, đột nhiên từ bốn phương tám hướng hiện ra một đám người, mỗi người đều mặc đồ giống nhau, cầm trong tay ám khí, bắn chết binh sĩ của Tiêu Nguyệt, ra tay hết sức ngoan độc.
132 Tiêu Nguyệt thế nhưng lại nở nụ cười “Miên nhi… Dung Triệt có thể làm vì nàng, ta cũng có thể”
“Tiêu Nguyệt…” Miên Miên nhìn nhu tình trong mắt hắn, tâm bỗng nhiên xiết chặt, mười ngón tay nắm lại, cả người rung động, Tiêu Nguyệt lần đầu cố gắng quên mình, làm cho nàng có loại cảm động mãnh liệt.