701 Không chào hỏi gì với Lưu Nguyệt, thậm chí một cái quay đầu hay liếc mắt nhìn cũng không có. Độc Cô Dạ và Vân Triệu đã rời đi. Biến mất thật nhanh từ đỉnh núi cao.
702 Edit: PhongBeta: Pracell********************“Vương thượng, Vương thượng!” MộDung Vô Địch chợt biến sắc, hét lớn. Thanh âm vừa ra khỏi cổ họng, Mộ Dung Vô Địch còn chưa kịp phản ứng gì, thân thể đã mềm nhũn ra, ngã vật xuống bàn.
703 Một thân hắc long bào ánh kim, hình thêu rồng trên áo như giương nanh múa vuốt, cực kỳ lãnh khốc. Cả điện trống trải và nặng nề vô cùng, nhưng cũng không áp chế nổi hơi thở cuồng ngạo của hắn, dường như hắn chỉ cần lẳng lặng đứng đó, tất cả xung quanh đều quỳ xuống thần phục dưới chân hắn.
704 Tay run lên,Độc Cô Dạ nắm chặt bàn tay khuất trong tay áo. Quy hàng?Tuyết Thánh quốc quy hàng rồi? Vân Triệu quy hàng rồi?Làm sao có thể như vậy chứ? Vậy toàn bộ kế hoạch Tuyết Thánh quốc và Ngạo Vân quốc liên hợp của hắn thì sao đây?Cặp mắt thoáng chút xanh thẳm của Độc Cô Dạ trầm xuống thật sâu.
705 Edit: PhongBeta: Pracell***********************Gió thu lạnh như băng nhẹ nhàng len qua, nơi này thoáng chốc rơi vào yên tĩnh. Chân mày Lưu Nguyệt nhíu thật sâu, Độc Cô Dạ tự thiêu? Người này sao lại làm như vậy?Sao lại nhất quyết không chịu buông tay?Quả thực là tên ngốc mà!Uổng phí khi nàng nghe tin Hiên Viên Triệt tha cho hắn, lại có chút cao hứng.
706 Dư âm chấn động, khiến tai người ong ong. “Thanh âm này…………………”Âu Dương Vu Phi cảm thấy nhàm chán không muốn tham dự đám cưới của Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt, nên trốn vào trong góc hoàng cung, đang ngồi vắt vẻo trên cành cây ngắm cảnh thưởng rượu, lúc này chợt nghe thấy thanh âm kia đột nhiên bật người ngồi thẳng dậy, sắc mặt đại biến.
707 Hiên Viên Triệt thấy vậy liền bước tới, khom người hướng Nạp Lan Thủy hành lễ. Sau đó cầm lấy tay Lưu Nguyệt, nhìn Nạp Lan Thủy nghiêm nghị nói: “Nguyệt Nhi đã là thê tử của ta, cả đời này cũng sẽ là thê tử của ta.
708 (Nguyên gốc: Tam triêu hồi môn = vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới)Thiên hạ thống nhất, khắp nơi ăn mừng. Ngay cả khí trời cũng như đẹp hẳn lên. Trời xanh mây trắng, đẹp như ảo như mộng.
709 “Sao lại đứng hết thế ? Ăn không ngon ?”Lưu Nguyệt vừa bước tới, thấy Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu đứng lên, không khỏi liếc hai người nói một câu. Nhàn nhạt, không có uy hiếp gì, thậm chí ánh mắt hơi chút tự tiếu phi tiếu (cười như không cười).
710 Trời xanh nước biếc một màu, núi sông nhuộm đẫm ánh hoàng hôn. Để đảm bảo an toàn tính mạng, Hiên Viên Triệt, Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu cùng đi đến nhất trí rằng từ này về sau nhất định phải để Lưu Nguyệt tránh xa phòng bếp.
711 Edit: PhongBeta: Pracell****************“Rượu cũng chính là nước. Mời các vị biến rượu này thành nước, loại bỏ mùi rượu, chỉ còn là nước chân chính. ”Nhìn đám người phía dưới, tên người hầu tóc vàng thản nhiên nói ra một câu này, sau liền lui về phía sau mấy bước, hai tay bắt chéo sau lưng, không nói thêm gì nữa.
712 Ma Yết bưng chén rượu nhìn Hiên Viên Triệt. Vô sắc, vô biến, vô dị. Sắc mặt tựa như người bình thường, trước sau như một, không có một chút biến hóa. Vẻ mặt không chuyển sang trắng bệch như sau khi trúng kịch độc.
713 Tấn công Minh Đảo, đợi mãi cuối cùng cũng đến giây phút này. “Chuẩn bị, xuất chinh. ”Tiếng quát vang dội từ chính điện Thiên Thần vọng thẳng lên trời cao.
714 Edit: Hằng TrầnBeta: Pracell********************Ngay lúc này, khi vừa tiến vào phạm vi có thể công kích, trường kiếm của Vân tướng từ trên khoảng không chém xuống.
715 “Mau rút lui, mau rút lui…”Hỏa Long điên cuồng rống giận,như từ trong bão táp bay lượn lên cao. Bay theo sóng nhiệt hầm hập xông thẳng lên mây trời. Một trong Tam đại hải tướng, Vân tướng, đứng trên cao của thuyền chủ Minh Đảo, lửa cháy phản chiếu trong ánh mắt, gầm lên một tiếng, kinh thiên dộng địa.
716 Lặn xuống chỗ nước sâu, ẩn thân dưới đáy thuyền. Thuyền chiến Minh Đảo đậu lại bên bờ biển, đương nhiên có người tuần tra và giữ thuyền. Chỉ đáng tiếc là, canh phòng trên bờ và trên thuyền, nhưng không ai canh phòng dưới biển cả.
717 “Ngươi còn biết ta là sư huynh, ngươi còn biết gọi ta sư huynh sao?”Mắt đỏ vằn như muốn nứt ra, sắc mặt của Tác tướng xanh mét, nhìn Âu Dương Vu Phi trước mặt, lời nói kia dường như rít ra từ hàm răng đang nghiến chặt.
718 Tiếng than nhẹ vừa khẽ vang lên, đám binh sĩ đẩy Âu Dương Vô Trần ra ngoài, tay siết chặt đầu vai Âu Dương Vô Trần. Âu Dương Vô Trần không biết võ công, thân hình không khỏi nghiêng về phía trước, hơi khẽ run một chút.
719 Nàng không phải là đồ ngốc, nói dối rành rành như vậy, nàng còn nghe không hiểu, vậy nên đâm đầu vào tường cho rồi, Lưu Nguyệt nhìn Âu Dương Vu Phi. Hiên Viên Triệt bên cạnh cũng khoanh tay trước ngực, mi mày lạnh nhạt.
720 Dưới bầu trời trong xanh, từng lớp sóng bập bềnh. Từng cơn sóng nhỏ nhảy múa thoải mái trong gió thu, vang lên từng đợt âm thanh rì rào sóng vỗ.