141 Phong gia, ở kinh đô Nam Phong quốc, cũng là một trong các đại gia tộc, mà càng làm cho người ta ngưỡng mộ, có lẽ là vì đại tiểu thư Phong gia. Từ sau khi trưởng thành, đã giành được vị trí đệ nhất mỹ nữ, sau đó lai chưa từng bị mất đi danh hiệu này, có thể nói vị trí đệ nhất mỹ nữ này là dành riêng cho nàng.
142 "Vương Gia có thể tự mình đến đây, lão phu thật là không dám nhận!" Phong lão thái gia mỉm cười tiến ra đón, khuôm mặt hồng hào càng thêm vui vẻ. "Nếu như có thể Bổn vương cũng không nguyện ý, hoàng huynh muốn Bổn vương tới xem Phong gia một chút xem vị trí gia chủ khi nào thì có thể đổi người, bây giờ nhìn hình như không có sớm như vậy!" Chiến Bắc Sính không chút kiêng kỵ, hoàn toàn không có cho chút mặt mũi Phong lão thái gia nào, cười lạnh một tiếng, ôm ngực mở miệng nói.
143 Liễu Trì có chút không rõ, nhưng mà đối với mệnh lệnh của Vương gia vẫn thi hành ngay lập tức, dừng bước, chỉ là cặp mắt càng thêm cẩn thận, tra xét khác thường chung quanh.
144 "Vậy sao? !" Chiến Bắc Sính hơi híp mắt lại, bước lại gần mười hai bức họa, ánh mắt trầm ngâm nhìn mấy bức họa. Thâ thể chợt dừng lại, cũng không tiếp tục xem xét them nữa, đột nhiên lại xoay người nhìn Phong Phiêu Tuyết, thân thể không khỏi lại bước qua bên cạnh một bước, cười nói: "Hôm nay gặp được vậy là tốt rồi, ngày khác Bổn vương sẽ đến đây tỉ mỉ đánh giá, hôm nay là ngày mừng thọ Phong Lão Thái Gia, chúng ta ở chỗ này lâu cũng không tốt!"Phong Phiêu Tuyết ngốc lăng, không hiểu vì sao hắn đột nhiên lại muốn rời đi, nhưng nhìn bàn tay nhỏ bé của mình bị tay hắn nắm chặt, không cầm được ngượng ngùng cười cười.
145 Thời gian bảy ngày nhanh chóng trôi qua, mà đối với người bình thường thật ra thì cũng chỉ là bảy ngày bình thường mà thôi, mọi chuyện vẫn diễn ra lặp đi lặp lại như ngày thường, mà ở chốn kinh đô phồn hoa này, đối với một số người mà nói, cũng là bảy ngày ăn ngủ không yên!Ngày đại thọ Phong Lão Thái Gia, Chiến Vương gia tự mình giá lâm, hoàng thượng tứ ân, thậm chí đệ nhất mỹ nữ Phong Phiêu Tuyết cùng Chiến Vương gia có quan hệ mờ ám, càng làm cho danh tiếng của Phong ở kinh thành càng thêm to lớn.
146 Đêm tối mơ hồ, bởi vì vẫn còn một ngày trước khi rời khỏi, nếu Nam Cung Thần và Vũ Trạch đều không cho nàng tiếp tục ở lại Nam Phong quốc, cho nên Thư Nhã Phù cũng quyết định ngoan ngoãn đi theo trở về.
147 Thư Nhã Phù không nghĩ tới, khi bọn họ rời khỏi Nam Phong quốc, còn có thể gặp loại chuyện ám sát như vậy!Hơn nữa nhìn tình huống chung quanh, cũng không chỉ là một hai người mà thôi, sợ rằng số lượng cũng không ít, Thư Nhã Phù đối với địa hình ở Nam Phong quốc có chút hiểu biết, hiện tại mặc dù đã gần tới biên giới hai nước, nhưng cũng chưa rời khỏi cảnh nội Nam Phong quốc.
148 "Nam Cảnh, chính ngươi cũng hiểu, ngươi là tôn tử duy nhất trong gia tộc chúng ta, ta không hy vọng ngươi trở thành một người hèn nhát!" Đại Trưởng Lão hừ lạnh một tiếng, trực tiếp xoay người rời đi, nhưng trước khi đi lại nhìn về phía Nam Liên Nhi, ánh mắt mang theo vài phần hài lòng.
149 Buổi trưa đã qua, bên trong kinh thành, tại nhà của Nhị Trưởng Lão,Lúc này cả đình viện của Nhị Trưởng Lão đều được canh phòng nghiêm ngặt, không cho phép bất kỳ ai tùy ý tiến vào, mà cho dù là người trong phủ của Nhị Trưởng Lão, nếu không được phép cũng không thể tùy ý tiến vào.
150 "Hôm nay, Hội Trưởng Lão nghị quyết huỷ bỏ ngôi vị hoàng đế Nam Phong quốc của Cố Trường Phong, đề cử hiền tài khác lên ngai vàng, tạo phúc cho con dân Nam Phong quốc chúng ta!""Hôm nay, Hội Trưởng Lão nghị quyết huỷ bỏ ngôi vị hoàng đế Nam Phong quốc của Cố Trường Phong, đề cử hiền tài khác lên ngai vàng, tạo phúc cho con dân Nam Phong quốc chúng ta!".
151 "Tất cả đều nhìn ta làm cái gì?" Thư Nhã Phù gặm hết móng heo trên tay, mờ mịt ngẩng đầu. "Loại nữ nhân này có gì tốt, ánh mắt Tề vương thật là đặc biệt!" Trên mặt Chiến Bắc Sính biểu hiện đầy khinh bỉ, nhưng đáy mắt lại lóe lên tia bi thương, bưng lên ly rượu trước mặt một hơi uống cạn sạch.
152 Màn đêm buông xuống, nặng nề bao phủ ở trên hoàng thành. Tối nay sao ít trăng mờ, trong không khí mang theo vài phần hơi thở nóng bức, còn có một cỗ không khí nóng ran làm cho người ta cảm giác rất phiền muộn, mây tầng lăn lộn, một chút cũng không có thời tiết trong ngày xuân sảng khoái lạnh lẽo, ngược lại là mấy phần mùa hè phiền muộn.
153 "Bảo bối, làm sao ngươi có thể nói như vậy, vi sư chính là nhớ ngươi!" Lão già nhìn chằm chằm tạo hình xinh đẹp, bộ mặt buồn bã. "Được rồi, con trai, chúng ta trở về tìm cha con đi! Dù sao ở chỗ này cũng không có chuyện gì quan trọng lắm để ở lại lâu thêm, hơn nữa còn có một co ruồi to ở chỗ này, rất chướng mắt!"Thư Nhã Phù đưa tay ôm lấy Vũ Trạch vào trong ngực, khẽ mỉm cười, bộ mặt không sao cả, mở miệng nói.
154 "Vương Gia, giờ lành đã đến nếu làm trễ nãi cũng không nên, người xem. . . . . . " Hoàng hậu nương nương ngồi bên cạnh hoàng thượng, dịu dàng nói. "Chính là bởi vì chuyện này có quan hệ trọng đại, đây là Thái tử phi của Đông Ly quốc, sao có thể qua loa được chứ!" ánh mắt Nam Cung Thần quét đến đám người Mạc Hạo Vũ, đáy mắt lưu quang bốn phía, "Cháu gái Mạc gia đã từng cùng Thế tử của Bổn vương định ra hôn ước, sao bây giờ lại muốn trở thành Thái tử phi thế kia?"Thư Vũ Trạch cùng Mạc Vân Dao có hôn ước? Này này chuyện này.
155 Giữa dãy Thiên Kỳ, hôm nay xuất hiện một hình ảnh vô cùng thú vị, có một đám Dong Binh Đoàn săn giết động vật biến dị. Sau một thời gian nơi này đã biến thành dãy đất luyện tập của Dong Binh Đoàn, dĩ nhiên sau khi tiến vào dãy Thiên Kỳ, đã hoàn toàn bị lão già khống chế, muốn tiền tiến vào, muốn làm cái gì cũng phải có phí dụng nhất định, mà khi tiến vào dãy núi săn bắn động vật, cũng phải trả phí dụng nhất định.
156 Trên con đường mòn nhỏ, một chiếc xe ngựa chậm chạp đi tiếp, người trên xe hình như cũng không có bất kỳ ý tứ gấp gáp, xe ngựa không có chút dấu hiệu muốn đuổi đường, ngược lại rất có cảm giác vài phần du thưởng (ngao du thưởng thức).
157 "Ngươi. . . . . . Hai chân của ngươi. . . . . . Làm sao có thể, không thể nào, ta nghe mẫu hậu nói qua, hai chân của ngươi bắt đầu từ nhỏ đã không thể đi lại được, làm sao có thể!"Nam Cung Chiêu vốn không có nhìn hắn, chỉ là khóe mắt đột nhiên quét qua cử động của hắn, chợt cả người từ trên long ỷ nhảy bật lên, khiếp sợ nhìn Nam Cung Thần đứng lên, đứng thẳng tắp trên đất, không có dựa hay nhờ vào bất cứ thứ gì, đáy mắt hoàn toàn là khó có thể tin, cùng có loại thần sắc giống như nhìn lầm.
158 Huyền Nguyệt quốc là một trong tứ đại cường quốc trên đại lục, là một quốc gia yêu thích sử dụng bạo lực, cơ hồ có thể nói triều đình cùng giang hồ có quan hệ, so với các quốc gia khác chênh lệch quá nhiều!So sánh với Nam Phong quốc yêu chuộng văn phong thịnh hành đọc sách, cả Huyền Nguyệt quốc thì tôn sùng võ lực hơn, ai ai cũng có võ công, và người có võ công càng cao thì địa vị sẽ càng cao, càng được mọi người tôn trọng! Mà có thể nói, võ lâm thế gia nổi lên cùng với phát triển, tất cả cùng sự phát triển của Huyền Nguyệt quốc đều có quan hệ mật thiết, thậm chí trong quân đội của Huyền Nguyệt quốc, rất nhiều binh lính được lựa chọn từ nhiều nơi khác nhau, mà còn có những người tài giỏi nhất của Huyền Nguyệt quốc trong quân đội, cộng thêm đệ tử xuất chúng của các võ lâm thế gia gia nhập, mà địa vị ở trong quân đội, cũng có quan hệ rất nhiều đến địa vị trong gia tộc.
159 Đoàn người Thư Nhã Phù ở Lãnh gia trong một thời gian, cơ hồ có thể nói là nhận được đối đãi như đối đãi với khách quý. Nhưng bọn họ cũng không hy vọng ở chỗ này đợi lâu!Từ lúc đến Lãnh gia cho tới bây giờ cũng đã hơn nửa tháng rồi, Thư Nhã Phù cũng biết được một ít chuyện, đại phu nhân Lãnh gia bình thường không thể thấy được nàng ta.
160 Có một loại nam nhân này mặc dù không nói bất kỳ lời nào, không làm bất cứ chuyện gì, chỉ là an tĩnh ở một bên cũng sẽ hấp dẫn sự chú ý của mọi người, mà hiển nhiên Nam Cung Thần chính là một người đàn ông như vậy.