161 "Cái này. . . . . . Tham gia sợ rằng có chút khó khăn! Các người cũng biết chuyện trong gia tộc của chúng tôi, ta rất hận là không thể luôn dẫn các người ra ngoài, cha ta chắc chắn sẽ không dễ dàng đế cho người ngoài tham gia gia vào đâu!" Lâm Tuyết Nhi vừa nghe xong, trên mặt lập tức đỏ lên, nói tới nói lui, ấp a ấp úng.
162 Thư Vũ Trạch dọc theo đường đi vẫn dùng một loại ánh mắt mập mờ, lưu chuyển qua lại giữa hai người, mẫu thân thân yêu và Tề vương gia, thỉnh thoảng còn len lén cười.
163 "Hình như chưa từng gặp hai vị?" Hồng Lệ đột nhiên đi ra, mặt lạnh mở miệng nói. Hồng Lệ vốn không đồng ý chuyện để cho nhóm người Thư Nhã Phù đến nơi này, hơn nữa có chút hoài nghi, hiện tại lại thêm hai người xa lạ chưa từng thấy qua, làm cho nàng cảm thấy không bình thường!"À, đây là phu quân của ta, mấy ngày trước đến đây tìn ta! Ta muốn tới đây, cho nên chàng ấy cũng đến đây! Ở Lãnh gia đã mấy ngày rồi.
164 "A, nhiệt tình như vậy? Buổi tối chúng ta sẽ tiếp tục, nàng sao lại gấp gáp như vậy chứ!" Đáy mắt Nam Cung Thần mang theo ý cười xấu xa, nhỏ giọng, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được, lười biếng cười nói.
165 "Con chồn tuyết, không ngờ wỏ chỗ này có thể nhìn thấy được nó!" Khi Hồng Trần vừa tiến vào tiền sảnh, đã thấy con chồn nhỏ này ngồi ngay vị trí trung tâm, mắt chợt sáng lên.
166 "Hồng Trần tỷ, muội đang muốn nói, cho dù nàng ta là Thánh nữ dự bị, nhưng nghe đồn đại rằng nàng ấy bị đần dộn ngu ngốc, căn bản không có cơ hội trở thành Thánh nữ kế tiếp, chúng ta cần gì phải xin nàng!" Băng Tuyền Nhi, nữ nhân mặc y phục màu lam, hừ lạnh một tiếng, khóe mắt liếc nhìn Thư Nhã Phù một cái, đáy lòng nổi lên khinh thường!Trước khi tới đây, họ cũng đã điều tra Thư Nhã Phù rồi, danh tiếng có thể nói là rất xấu, không chỉ chưa cưới mà đã sinh con, mà còn là một người ngu ngốc vô năng, nữ nhân như vậy không xứng trở thành Thánh nữ của Phù Phong đảo, mặc dù nàng thật sự là con gái của Thánh nữ, nhưng điều đó cũng không đại biểu nàng sẽ trở thành Thánh nữ tiếp theo của họ!"Ngươi nói cái gì! Câm miệng!" Hồng Trần khẽ cau mày, quát lớn.
167 "Phản đồ, ngươi bây giờ đều được cha ngươi nịnh hót rồi ! Ngày ngày đều hướng về phía hắn!" Thư Nhã Phù đưa một tay ngắt gò má của Thư Vũ Trạch, giận dữ nói!"Ai u, sao có thể như vậy được chứ, người bảo bối thích nhất vẫn chỉ là mẹ yêu quy thôi! CÒn cha, nhiều lắm chỉ đứng ở vị trí thứ hai!" Thư Vũ Trạch nhìn dáng vẻ giận dữ của mẹ mình, vội vàng ôm cổ của nàng lấy lòng, đồng thời đưa lên một nụ hôn thơm ngào ngạt.
168 Quỳnh Châu cảng, nằm ở vùng duyên hải phía đông nam của Huyền Nguyệt quốc, nơi đây tiếp giáp biên giới Nam Phong quốc, hai nước đã từng vì Quỳnh Châu cảng này mà xảy ra vấn đề, đã có nhiều cuộc đấu diễn ra, nhưng cuối cùng Huyền Nguyệt quốc giành chiến thắng.
169 Thư Nhã Phù quay người lại, ánh mắt vô tội nhìn phía đám người Hồng Lệ đang đi tới, vẻ mặt đầy kinh ngạc không giống như đang nói dối. Khóe miệng Phượng Linh Nhi chỉ vừa kéo lên cũng nhanh chóng co quắp một trận, đối với công lực trợn mắt nói dối của người trước mắt không thể không bội phục, mới vừa cùng nàng chào hỏi, Chương 169: Hừ, ta quyết định không dẫn ngươi đi theoThư Nhã Phù quay người lại, ánh mắt vô tội nhìn phía đám người Hồng Lệ đang đi tới, vẻ mặt đầy kinh ngạc không giống như đang nói dối.
170 Trên bến tàu, các đơn vị thuyền bè, tất cả các thuyền lớn nhỏ khác đều tập trung xung quanh chiếc thuyền lớn này, chiếc thuyền lớn này đã neo đậu tại đây được mấy ngày rồi, khiến cả đám người chèo thuyền đều vô cùng hiếu kỳ đến tột cùng là nhà ai thuyền bè.
171 Thư Nhã Phù cười nhìn cảnh tượng trước mắt, nàng đã từng tưởng tượng ra khuôn mặt của con mình, tưởng tượng khi lớn lên sẽ trở thành cô gái như thế nào, nhưng nghĩ xong, nàng lại cảm thấy chạnh lòng và lo lắng.