61 Mạc Dạ Ly đang bần thần ngẫm nghĩ, sau hắn, một tiếng thở dài cắt ngang suy nghĩ của hắn, Mạc phu nhân không biết đi vào trong đình từ lúc nào, ánh mắt thăm dò: “Ly nhi, con cùng vị cô nương kia có quan hệ gì? Vì sao ta không biết?”“Mẹ, nàng là Tô Khả Nhi, con biết nàng lúc đi đến Giang Nam.
62 Trên đường phố náo nhiệt phồn hoa, đồ bán rực rỡ muôn màu, những người bán hàng ra sức rao hàng gọi khách tới mua, Tô Khả Nhi cùng Tiêu Lạc Thần đi trong đám đông rất nổi bật, tuấn nam mỹ nữ, thật khiến cho người khác hiểu lầm là một đôi tình nhân, hơn nữa trên người Tiêu Lạc Thần toát lên quý khí bức người, cẩm phục thêu kim tuyến, mi thanh mục tú, âm thầm lấy trộm đi không biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ, nhưng ánh mắt của Tiêu Lạc Thần lại đấy ngạo khí cũng làm cho người khác không dám đến gần.
63 “Sao không đưa người về?” Một dáng người uy nghiêm đứng ở trước thư phòng, âm thanh giận giữ. “Tứ hoàng tử kêu bọn nô tài về trước bẩm báo, hắn sẽ phụ trách đưa Tô cô nương về.
64 Đám hắc y nhân bỏ đi hết, còn ở dưới vực sâu đen tối, Tô Khả Nhi và Tiêu Lạc Thần vì rơi xuống vách đá, cho nên, tử vong ở ngay trước mắt thì ai cũng có bản năng cầu sinh, ngay khi hai người vừa rơi xuống liền dùng tay bám lấy vách đá, ngẫu nhiên lại bắt được một cành cây, nhưng cành cây lại không chịu nổi sức nặng của họ mà gãy, họ lại tiếp tục rơi xuống nhưng lực rơi đã giảm đi rất nhiều, tay bị tóe máu, trầy xước, cuối cùng hai người ngã xuống đám thảm lá cây bên dưới, cũng may vì dưới vực sâu vì đã lâu năm nên có một lớp thảm lá cây rất dày nên hai người không bị thương nặng gì, chỉ là, lực va đập làm cho hai người hôn mê bất tỉnh.
65 Tiêu Vương phủ, một cuộc hội nghị đang khẩn trương tiến hành, có bốn năm người trong quan phục ngồi đó, còn ở vị trí quan trọng là Tiêu Thương, tuấn nhan lãnh lệ, ánh mắt sắc bén, không nói lời nào mà uy nghiêm tự thể hiện.
66 “Đến đây, đưa tay cho tôi. ” Tô Khả Nhi vừa giữ chặt dây vừa đưa tay cho Tiêu Lạc Thần. Tiêu lạc Thần có chút không phục, nữ nhân này thật quá coi thường hắn…Hai người vẫn ở dưới ba ngày, sau đó dọc theo con sông mới tìm được một vách núi có thể trèo lên trên, rốt cuộc, sau một ngày quyết tâm, hai người Tô Khả Nhi cuối cùng đã leo đến giữa sườn núi, rồi trèo lên hẳn phía trên, đây đúng là con đường sẽ đi tới biên ải.
67 Kinh thành ba ngày sau, trên ngã tư đường phồn hoa, một chiếc xe ngựa thô sơ đi vào đó, đột nhiên, ở đối diện với chiếc xe ngựa, một tuấn mã sang trọng chạy tới, hai xe ở hai đầu đường đối diện nhau làm dân chúng kinh ngạc.
68 Sau khi ăn cơm no nê, Tô Khả Nhi lại một lần nữa được đưa tới trước mặt Tiêu Thương, Tiêu Thương uy nghiêm ngồi đó, đôi mắt sắc bén cực kỳ giống loại động vật nào đó được miêu tả trong sách, làm cho Tô Khả Nhi theo bản năng cho rằng mình đang trở về khu rừng nguyên thủ.
69 Tô Khả Nhi ngồi một mình trong đình viện nghỉ ngơi, nhìn bầu trời trong xanh, chim chóc bay lượn tự do, trong lòng cô vô cùng ngưỡng mộ. Trước kia ở thời hiện đại, cha mẹ đi làm, cô thì tự do tự tại.
70 Ban đêm, trong căn phòng yên tĩnh, bốn bóng người ẩn trong bóng tối, chỉ có duy nhất ánh nến nhỏ như hạt đậu. Bốn bóng người bị ánh lửa chiếu vào tóc lộ ra ngọc quan hoa mỹ.
71 Sang thu thời tiết rất đẹp, qua mùa hè nóng nực, rốt cuộc đã mát mẻ hơn. Buổi sáng, Tô Khả Nhi đứng ngồi không yên, mới thời tiết đẹp này, được đi ra ngoài thì tốt biết mấy, mà được đi dạo cùng Mạc Dạ Ly thì càng tốt! Trong lòng Tô Khả Nhi đầy khát vọng, nhưng bất hạnh thay lại bị giam lỏng, chỉ có hồ nước làm bạn, chút giận vào việc ném thức ăn cho cá.
72 Ánh mặt trời lên cao chiếu xuống tỏa ánh sáng bốn bề, rừng trúc xanh ngắt, xa xa có mái đình hiện ra, vài cơn gió thu thổi tới làm vang lên tiếng là xào xạc, càng làm cho rừng trúc sâu thẳm đẹp đẽ.
73 Ban đêm dưới ánh đèn lồng sáng rực, một bóng người vội vàng đi vào phủ của Lưu Nhất úy. Người này chính là quản gia của Tiêu vương phủ. Đến thư phòng của Nhất Úy, hai người vừa ngồi, Lưu Nhất úy đã hỏi, vì đó là người của Tiêu vương phủ nên ông ta rất thận trọng.
74 Tô Khả Nhi chạy lao ra khỏi tây viện, không quan tâm bị thủ vệ ngăn cản, cô lao về phía trước, hét lớn: “Tôi muốn gặp Tiêu Thương. Tôi muốn gặp Tiêu Thương.
75 Trời mờ sáng, bầu trời vẫn còn được bao phủ bởi làn sương mờ. Còn ở Tiêu Vương phủ, mọi việc vấn như bình thường gọn gàng ngăn nắp, hạ nhân bận rộn lui tới không chút nhàn hạ.
76 Bên trong tối, từng đám mây đen che kín bầu trời phía chân trời, báo trước có một cơn giông sắp tới, đồng thời, một cơn bão dị thường đang âm thầm nổi lên.
77 Buổi tối, trong Nhã trúc tiểu viện, một bóng người đi dạo trong hoa viên, đó là Tô Khả Nhi, bởi vì không ngủ được nên cô ra ngoài hít thở không khí. Nhưng cho dù ở đây gió khá lạnh cũng không thổi đi được tâm phiền ý loạn trong lòng cô.
78 Tô Khả Nhi mất tích đã là ngày thứ 3, trong Tiêu vương phủ từ lớn đến bé không ai là không lo lắng, bởi vì Tô Khả Nhi mất tích, tâm trạng của Tiêu Thương cũng vô cùng gay gắt, vài hạ nhân không cẩn thận bị hắn trọng phạt.
79 Trong bóng đêm hắc ám, có tiếng gầm lên: “Đừng chạy…” Tiếp theo, trong khu rừng có hai bóng người đuổi theo. Trong khu rừng tối đến mức không nhìn thấy năm ngón tay.
80 Hôm nay Tiêu Vương có một khách quý đến thăm, chính là tứ hoàng tử Tiêu Lạc Thần lâu không thấy đến. Vốn hắn chỉ là đến Tiêu vương phủ để thăm Tô Khả Nhi, nhưng lại nghe nói Tô Khả Nhi bị thương liền đến Tây viện thăm nàng.