1 Văn án trong phần Description
~Chương 1: Tiết tử
Thiệu Khiêm mặt không chút thay đổi nhìn lên tinh hải trước mặt, trước đây hắn bị đâm bỏ mình, vì sống sót đã trói buộc với cái gọi là hệ thống sống sót.
2 Thiệu Khiêm bắt đầu chỉnh lý số liệu hệ thống, nhưng hắn luôn cảm thấy sai sai, tựa như những số liệu này cũng chưa phải là toàn bộ, tựa như số liệu chủ yếu của hệ thống bị mất không ít?
Trước đây Thiệu Khiêm chẳng bao giờ tiếp xúc đến số liệu gốc của hệ thống, cũng không biết cụ thể đến tột cùng là bị mất những số liệu nào, cho nên hắn chỉ có thể cho rằng lúc đầu khi thôn phệ hệ thống nên số liệu bị thất lạc đôi chút mà thôi.
3 Thiệu Khiêm thấy nam nhân kia nhanh như chớp chạy đến phòng mình năn nỉ, chuyện này. . . chuyện này hình như không đúng kịch bản? Đều bị hắn hất sạch mặt mũi như vậy rồi người cha tiện nghi chẳng phải nên thẹn quá hóa giận vung một cái tát qua đây?
"Tiểu Huy, em thực sự càng ngày càng quá phận.
4 Trương Quốc Cường nhíu mày nhìn Trương Tinh bỏ cửa rời đi, mấy năm nay hắn rất ít khi về nhà, cho nên đối với đứa con gái này cũng không hiểu được bao nhiêu, thế nhưng hành động hiện tại của nó lại xác thực làm cho hắn lưu ý, lẽ nào bình thường lúc hắn không ở nhà, mình hai đứa con mình đều chung đụng như thế này?
Thiệu Khiêm rửa mặt xong xuôi đi ra, nhìn thấy điểm tâm đặt trên bàn thì trực tiếp kéo ghế ra ngồi xuống bỏ một cái bánh bao vào miệng, cắn một miếng nhai hàm hồ hỏi: "Chị của con đâu?"
"Nó đi làm.
5 "Chuyện gì thế?" Trương Quốc Cường tiến lên tách hai người ra: "Vừa về liền rùm beng lên, sao lại động thủ?"
"Ba ba con không có. " Trương Tinh vừa nhìn thấy Trương Quốc Cường nhất thời ủy khuất đầy mặt: "Con, con chỉ khuyên em không cần cứ mãi ở nhà, phải ra ngoài một chút, ai ngờ em.
6 "Con giai em đáng yêu ha. " Trương Quốc Cường vừa nói đến con trai mình thì rõ là tự hào, với cái kiểu khắp thiên hạ chỉ có con giai nhà mình tốt nhất khiến người ta nhìn mà ngứa cả tay.
7 Sau khi làm xong nam nhân lên cơn thần kinh hết phân nửa đột nhiên đứng lên vội vã rời đi, lúc đi vẫn không quên nhẹ nhàng khóa cửa lại, đồng thời rút chìa khóa phòng ra cất đi.
8 Trương Tử Hiên lái xe hơi về lão trạch đã là mười một giờ bốn mươi mấy phút, anh vừa vào phòng khách đã nghe thấy mùi thơm của thức ăn, đi về nhà ăn tỏa mùi hương liền thấy Thiệu Khiêm đang phồng má nỗ lực nhai cơm.
9 Đô thị hắc hóa văn [8]
Nhìn Thiệu Khiêm đi ra ngoài sắc mặt Trương Tử Hiên bỗng nhiên lạnh, vì sao không muốn ở lại bên cạnh mình? Lẽ nào ở bên cạnh mình khiến cậu khó chịu như vậy? Không, anh quyết không cho phép Tiểu Huy bài xích anh, càng không cho phép Tiểu Huy không thích anh.
10 Thiệu Khiêm nhịn không được lại chui vào lòng Trương Quốc Cường, hắn nhất định là miên man suy nghĩ nhiều quá, bằng không sao lại cứ nghĩ mấy thứ không đâu?
"Tiểu Huy nên quản chặt, chú hai.
11 "Mấy con chó giữ cửa các người đều cút ngay cho bản tiểu thư. " Trương Tinh dùng sức giãy dụa muốn thoát khỏi kiềm chế của vệ sĩ, nhưng cô cũng không thử nghĩ xem, kiềm kẹp của vệ sĩ chuyên nghiệp thì làm sao mà một cái cô gái yếu đuối như cô có thể thoát được?
Bảo tiêu đang đè chặt Trương Tinh đã sớm không kiên nhẫn, bọn họ là cầm tiền lương của ông chủ phụ trách an toàn của ông chủ, nhưng đến giờ ông chủ đều khách khách khí khí với bọn họ, đâu có giống loại nữ nhân này, cứ như chó điên vớ được ai liền cắn người đó.
12 "Em chỉ là rất lâu không gặp ba ba. " Thiệu Khiêm rùng mình trong lòng, xem ra hắn không thể không tin mình đang bị giam lỏng. Nhưng Trương Tử Hiên làm như vậy thì có ích lợi gì chứ? Mình đối với hắn cũng không có bất kỳ uy hiếp gì mà không phải sao?
Nghĩ tới đây Thiệu Khiêm khó hiểu nghĩ đến nụ hôn chiếm dục của Trương Tử Hiên vào cái ngày say rượu lần đó, nhưng sau đó hắn lại thầm lắc đầu, cười thầm mình nghĩ nhiều quá.
13 Trở về tinh hải Thiệu Khiêm trăm mối khó giải, hắn thủy chung không nghĩ ra vì sao bộ dạng của nam chính thế giới trước cứ sai sai, thậm chí ngay cả nam phối vốn là con chốt thí cũng thay đổi.
14 "Hà tất quấn quýt như thế. " Tống Đạo nhìn về phía ban công kia lắc đầu cười cười, mình cũng thật ngớ ngẩn, rõ ràng chỉ nhìn thấy một thân ảnh thôi đã cảm thấy trong lòng lo lắng khó nhịn, cứ do dự không dám tiến lên.
15 "Em tìm quỷ kia làm gì?" Tống Đạo ngay cả mặt cũng đen rồi, chẳng lẽ là búp bê quen quỷ? Hơn nữa còn là cái kiểu quan hệ rất tốt? Vậy thì không thể được, búp bê là của anh sao có thể không minh bạch cùng quỷ khác? Anh lại thấy rõ, đó là một nữ quỷ dáng dáp cực xấu xí.
16 Mình chỉ lại lần nữa nhượng bộ đáp ứng lời trăn trối trước khi lâm chung của sư phụ mà thôi, ai ngờ người này lại đánh chủ ý lên người búp bê, sao anh có thể khoan nhượng?
"Anh.
17 Sau khi Tống Đạo vào đường hầm cũng cảm thấy âm khí bức người, có thể thấy được quỷ vật hút dương khí cũng không đơn giản, chí ít cũng là lão quỷ từ trăm năm trở lên.
18 "Chúng ta mỏi mắt mong chờ. " Tống Đạo nghe thấy Lâm Cương nói thắp nhang cho lão gia tử thì trong lòng rùng mình, đừng nói hắn phát hiện cái gì rồi? Có điều không sao cả, nếu búp bê nghe thấy những gì bọn họ nói, chắn chắn sẽ không vội vàng đi ra đâu.
19 Thiệu Khiêm có lòng muốn trở về nhà Tống Đạo, kết quả sau khi xuống lầu thì ngây người nhìn hai con đường trước mặt, hắn cũng không biết nhà Tống Đạo ở đâu.
20 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này Thiệu Khiêm muốn thối lui cũng đã chậm, lực linh hồn chỉ đành bao trùm trên cổ để bảo vệ, như vậy chí ít sẽ không tổn thương nặng hơn.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 100